Cái thời này, những gia đình bình thường đều đóng những chiếc giường đôi kích cỡ một mét rưỡi. Tuy rằng không rộng bằng chiếc giường lớn mét tám ở quê nhà tại Đông Lâm, nhưng Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm nằm cùng nhau vẫn còn thừa thãi.
Rõ ràng tối hôm qua trước khi đi ngủ, giữa hai người vẫn còn thừa một khoảng trống rộng bằng nửa thân người, thế mà khi tỉnh dậy đã ôm chặt lấy nhau là sao chứ?
Dù sao Tô Nhuyễn cũng không còn là thiếu nữ mới lớn ngây thơ, cô nhanh chóng đè nén sự hoảng hốt trong lòng, định lén lút nằm trở lại chỗ cũ mà không làm Lộc Minh Sâm giật mình.
Nhưng cô còn chưa kịp hành động, người nằm cạnh cô đã có động tĩnh trước. Tô Nhuyễn vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ, thầm nghĩ, có lẽ Lộc Minh Sâm biết tại sao lại ra nông nỗi này.
Thế nhưng, sự thật lại khiến Tô Nhuyễn phải thất vọng tràn trề, hình như Lộc Minh Sâm còn giật mình hoảng hốt hơn cả cô.
Dù nhắm chặt mắt không nhìn thấy gì, nhưng Tô Nhuyễn lại cảm nhận được vô cùng rõ ràng: cơ thể đang dính sát vào cô bỗng trở nên cứng đờ, hiển nhiên cũng hoảng hốt không kém.
Rất nhanh, anh cũng đưa ra quyết định giống hệt cô, tay chân nhẹ nhàng rụt người lại, rồi hết sức cẩn thận rời khỏi giường, chắc mẩm sẽ giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nghe tiếng bước chân nhanh chóng xa dần, mãi cho đến khi tiếng cửa đóng sập vang lên, Tô Nhuyễn mới lặng lẽ mở to mắt.
Cô nhìn quanh quất, khá lắm, cô đã tự động lăn ra giữa giường rồi, mép giường chỉ còn lại chưa đến nửa mét. Nếu Lộc Minh Sâm không nghiêng người ôm lấy cô mà ngủ, thì chắc chắn đã rớt xuống đất rồi … Vậy ra, người gây chuyện chính là mình sao? Tô Nhuyễn thật sự không muốn chấp nhận sự thật này chút nào.
Cái giường ngủ ở nhà rộng hơn cái này, thế nhưng khi cô và Lộc Minh Sâm ngủ cùng nhau vẫn luôn nằm cách xa nhau, mỗi người một bên.
Cô vốn có thói quen nằm nghiêng sang bên phải khi ngủ, nên việc mặt cô hướng về phía Lộc Minh Sâm cũng là lẽ thường. Song, trừ cái bận đầu năm Lộc Minh Sâm vì sợ cô hoảng loạn mà chủ động ôm vào lòng, cô chưa từng sà vào n.g.ự.c anh như vậy bao giờ.
Hơn nữa, cô tự thấy mình vốn chẳng bao giờ thích ngủ sát cạnh người khác.
Tô Nhuyễn có linh cảm chuyện này ắt hẳn không phải do mỗi mình cô, bèn dứt khoát bật dậy, nghiêm nghị quan sát chiếc giường. Sau đó, đôi mắt cô đăm chiêu nhìn kỹ, hình như cái chăn trong góc kia mới là của mình thì phải?
Cô cúi đầu xem xét, quả nhiên tấm chăn đang đắp trên người lại là của Lộc Minh Sâm.
Bởi lẽ vùng này vẫn còn nằm ở ngoại ô, đêm xuống đôi lúc gió vẫn se lạnh, nên cô đã vô tình đạp tung chăn của mình, rồi kéo hết chăn của Lộc Minh Sâm về phía mình ư?
Cho dù có là vậy đi chăng nữa, Lộc Minh Sâm vốn là người rất cẩn trọng, anh đáng lý phải đánh thức cô dậy mới phải...
Khi cô còn đang mải suy nghĩ, tiếng bước chân lại một lần nữa vọng đến. Tô Nhuyễn vội vàng nằm xuống, nhắm nghiền hai mắt.
Chẳng mấy chốc, cô cảm nhận được có người ngồi xuống mép giường. Và rồi … Và rồi lại chẳng còn động tĩnh gì nữa.
Chẳng lẽ anh ấy cứ ngồi thẫn thờ ở mép giường vậy ư?
Cảm giác như đã mười phút trôi qua, Tô Nhuyễn sắp không giả bộ ngủ được nữa. Cô đang định vờ như chợt tỉnh giấc, thì bất chợt cảm nhận được có bàn tay ai đó khẽ chạm lên mái tóc mình.
Hẳn là sợ cô bừng tỉnh, Lộc Minh Sâm đã hành động hết sức cẩn trọng. Dù Tô Nhuyễn không cảm nhận rõ rệt, nhưng cô đại khái cũng đoán được có lẽ anh đang vuốt ve, sửa sang lại mái tóc bù xù của cô trong lúc ngủ.
Chẳng mấy chốc, cô đã cảm nhận được vị trí bàn tay anh, gần như đã sát kề khuôn mặt mình. Không phải vì chạm vào, mà bởi hơi ấm từ da thịt anh truyền tới, gần trong gang tấc, chỉ cần cô khẽ nghiêng mặt là có thể chạm tới.
Tô Nhuyễn cứ nơm nớp lo bàn tay ấy sẽ đặt xuống bất cứ lúc nào, nhưng mãi rất lâu sau, nó vẫn không nhúc nhích. Cô thật sự không giả vờ ngủ được nữa, bèn mở choàng mắt ra, và lập tức bắt gặp ánh nhìn nồng đượm tình ý từ đôi mắt phượng của ai đó.
Cô giật mình sửng sốt, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ: có lẽ vừa rồi Lộc Minh Sâm không phải đang ngẩn ngơ, mà anh vẫn luôn dõi nhìn cô như thế.
Hiển nhiên Lộc Minh Sâm không tài nào ngờ được cô lại đột ngột mở mắt như vậy. Cả người anh cứng đờ, vội vàng cụp mắt xuống, giả bộ mới chợt tỉnh giấc. Bàn tay ban nãy còn đặt gần má Tô Nhuyễn cũng làm ra vẻ hết sức tự nhiên kéo tấm chăn ngang hông cô lên, nói: “Em ngủ thêm lát nữa đi, đoàn trưởng Trương gọi anh đi làm giúp rồi, anh đi trước đây.”
Nói đoạn chẳng đợi Tô Nhuyễn kịp đáp lời, anh đã nhanh nhẹn đứng dậy bỏ đi, như thể ánh nhìn dịu dàng ban nãy chỉ là một thoáng ảo ảnh.
Thế nhưng…
Tô Nhuyễn kéo tấm chăn đang phủ nửa mặt mình xuống. Trong lòng cô thầm hỏi, anh ấy thật sự bình thản không chút gợn lòng ư? Làm gì có ai đắp chăn cho người khác mà lại đắp lên tận nửa mặt thế này …
Cô không nín được cười, ôm chăn lăn lộn trên giường mấy vòng, rồi sau đó ngẩn ngơ nhìn chằm chằm lên nóc nhà. Có vẻ như, mọi chuyện đã trở nên rắc rối hơn nhiều rồi.
Cô đã sớm vạch ra kế hoạch cho đời mình: kiếp này sẽ không đặt tình cảm vào bất kỳ ai. Cô chẳng muốn lại biến mình thành dáng vẻ mà đến bản thân cũng ghét bỏ. Cô phải sống cho chính mình, phải sống ung dung, tự tại, làm điều mình thích.
Chắc Lộc Minh Sâm cũng nghĩ thế, trước đây anh còn chưa hề có ý định thành gia lập thất thực sự…
Bởi vậy, hẳn là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Anh ấy chỉ là chưa có kinh nghiệm ở chung với phụ nữ, nên mới bất chợt lúng túng, bối rối khi tình huống này xảy ra mà thôi.
Anh ấy vẫn giữ thái độ hợp tác xưa nay kia mà, chẳng phải mấy hôm trước còn bận tâm đến chuyện tìm mối cho cô sao?
Nghĩ tới đây, Tô Nhuyễn chợt choàng tỉnh giấc, bực bội vò mấy cái vào gối. Cái đồ đàn ông đáng ghét, rõ ràng chẳng muốn chịu trách nhiệm, vậy mà cứ lả lơi quyến rũ người ta, để giờ cô một mình rối bời tâm trí thế này, thật đúng là một tên bạc tình!