“Tiểu Tô!” Tiếng bà Trương vang lên ngoài cửa, Tô Nhuyễn vội vã rời giường ra ngoài tiếp chuyện.
Trong tay bà Trương bưng một đĩa bánh rán và chút đồ ăn, đưa qua bờ tường cho cô: “Trước khi đi, đoàn trưởng Lộc nhà cháu đã cố ý dặn dò, nói hôm nay mọi người đều bận rộn, e là không có thời gian chăm sóc cháu. Bữa sáng cứ ăn tạm chút này, buổi trưa chúng ta sẽ ra nhà ăn dự tiệc cưới.”
Lần này, Tô Nhuyễn về theo Lộc Minh Sâm chỉ là ở tạm mà thôi, cô chưa từng có ý định tùy quân. Ngày trước, ngay cả lúc ngủ, Lộc Minh Sâm còn chẳng mấy khi về nhà, thế nên căn phòng này vẫn còn trống trải như ban đầu, hai người cũng chưa sắm sửa nhà bếp để tự nấu ăn.
Mấy ngày nay, Lộc Minh Sâm hoặc mua cơm từ nhà ăn mang về, hoặc được lính cần vụ đưa tới.
Hôm nay Lục Thần Minh kết hôn, nhà ăn bận rộn bày tiệc cưới. Tối qua Lộc Minh Sâm đã dặn dò cô trước, Tô Nhuyễn cũng nói không cần anh phải lo lắng, cô sẽ tự mình kiếm chút gì lấp bụng. Ai ngờ anh còn cẩn thận nhờ bà Trương chuẩn bị thêm cho cô một phần ăn sáng.
Tô Nhuyễn cắn một miếng bánh, trong lòng thầm bực bội. Dù chẳng ở cạnh bên, anh ta vẫn tìm cách quyến rũ cô, thật đúng là cái tên bạc tình!
Ăn sáng xong xuôi, cô rửa bát đũa rồi mang trả lại cho bà Trương. Thấy thời gian không còn sớm, Tô Nhuyễn bắt đầu sửa soạn, trang điểm nhẹ nhàng rồi thay một bộ váy dài màu hồng phấn.
Quả nhiên, chỉ lát sau đã có không ít bạn bè, người thân kéo đến thăm. Ai nấy đều tỏ vẻ vô cùng tò mò về cô.
Lộc Minh Sâm với vẻ ngoài lãng tử, phong lưu như vậy, đã ngót nghét hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mà vẫn chưa yên bề gia thất, vốn đã là đề tài nóng hổi trong khu tập thể. Cộng thêm đủ loại tai tiếng tình ái lùm xùm, cuối cùng lại nghe đồn người nhà ép anh cưới một cô gái nhà quê. Bởi vậy, ai cũng không khỏi tò mò muốn đến xem mặt, rốt cuộc Tô Nhuyễn trông như thế nào.
Trong số những người đến thăm, không ít kẻ chỉ muốn xem cho vui, tìm chuyện để xoi mói. Một người phụ nữ mập mạp cười ha hả, cất tiếng: “Người ta cứ đồn đoàn trưởng Lộc lấy vợ ở nông thôn, nhưng nhìn cô đây chẳng có vẻ gì là gái quê cả!”
Bà Trương vội vàng đỡ lời: “Đừng nghe họ nói bậy. Tiểu Tô nhà ta sắp vào đại học rồi đấy, sinh viên chính hiệu đó, giỏi giang lắm!”
Người phụ nữ kia lại bĩu môi hỏi vặn: “Thế có bằng cô y tá Mễ không? Nghe nói cô y tá Mễ vừa xinh đẹp vừa tháo vát, còn si mê đoàn trưởng Lộc những ba năm trời. Giờ cô ấy đã quay lại đây rồi, Tiểu Tô cô phải cẩn thận một chút đấy nhé!”
Bà Trương khẽ nhíu mày, còn đang suy nghĩ nên nói đỡ lời thế nào, thì nghe thấy Tô Nhuyễn cười tủm tỉm đáp: “Dì biết đùa quá đi thôi. Dì cũng ở khu này, điều đó chứng tỏ đoàn trưởng Hà nhà dì là một người đàn ông tài năng, trẻ trung, sự nghiệp lại thành đạt, vậy chẳng lẽ dì cũng phải đề phòng tất thảy các cô các chị trong khu tập thể này sao?”
Mọi người nhất thời sửng sốt, ai cũng hiểu ra ý tứ của Tô Nhuyễn. Lời nói ấy chẳng khác nào đang ngầm bảo người phụ nữ kia thua kém tất thảy mọi người trong khu tập thể này ư?
Người phụ nữ kia cũng đã hiểu ra, sắc mặt liền đổi trắng bệch. Bà ta định mở lời biện minh, thì lại nghe Tô Nhuyễn cười tủm tỉm nói tiếp: “Thế nên, giữa người với người cứ mãi so bì nhau làm gì cho mệt? Đoàn trưởng Hà cưới dì, tất nhiên là bởi vì dì có những điểm hơn người khác, đúng không nào?”
“Bỏ qua những chuyện khác đi nhé, lấy ví dụ như hai chúng ta đều xuất thân từ nông thôn. Cháu lại còn ít tuổi hơn dì, kinh nghiệm sống của dì dồi dào hơn cháu nhiều lắm, đấy là điểm cháu không thể nào so bì được. Giờ nếu để đoàn trưởng Hà lựa chọn giữa cháu và dì, dì thử nghĩ xem liệu ông ấy sẽ chọn cháu sao?”
Lời này không chỉ khéo léo ám chỉ bà ta cũng xuất thân từ nông thôn, mà còn chê bà ta đã có tuổi.
Mặt người phụ nữ kia ửng đỏ, nghẹn lời chẳng nói được gì. Lời trong lời ngoài của Tô Nhuyễn đều đang khen bà ta, nếu bà ta dám nói chồng mình sẽ chọn Tô Nhuyễn, khác nào tự thừa nhận bản thân kém cỏi, còn dễ dàng chụp cho chồng mình cái mũ “tác phong không đứng đắn”.
Cuối cùng, bà ta chỉ có thể chột dạ đáp: "Đương nhiên là vẫn chọn tôi rồi, vợ chồng gắn bó bấy nhiêu năm…"
Tô Nhuyễn tủm tỉm cười, nói: "Cháu cũng nghĩ vậy, cho nên mới có cái gọi là duyên phận. Y tá Mễ là y tá, cháu là sinh viên, dì là người phụ nữ của gia đình, vậy thì biết so thế nào đây? Người phụ nữ của gia đình phải lo toan cho già trẻ trong nhà, sự cống hiến không hề ít hơn so với y tá hay sinh viên đâu ạ."
"Còn về diện mạo thì càng không thể so bì. Ai cũng do cha sinh mẹ dưỡng, các cụ ta vẫn thường nói không thể trông mặt mà bắt hình dong. Trong mắt tình nhân thì hóa Tây Thi, còn trong mắt các ông chồng thì vợ mình bao giờ cũng đẹp nhất. Dì không tin thì cứ đi hỏi đoàn trưởng Tiểu Lục xem, xem y tá Mễ có phải là cô gái xinh đẹp nhất trên đời này hay không."
Bà Trương lập tức phụ họa: "Còn không phải sao, chồng tôi cũng nói tôi xinh xắn nhất đó."
Mọi người cười vang, thuận đà chuyển sang đề tài này. Trong lòng cũng đã ngầm hiểu, cô dâu mới cưới nhà đoàn trưởng Lộc không phải dạng dễ chọc ghẹo. Mấy người định giở trò ma cũ bắt nạt ma mới đành tạm thời từ bỏ ý định.