Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 269: Đám cưới

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mười rưỡi sáng, cuối cùng tiếng pháo đinh tai nhức óc cũng vang lên rền vang. Bên ngoài có tiếng trẻ con hoan hô ầm ĩ truyền đến: "Cô dâu tới rồi! Cô dâu tới rồi!"

Bà Trương vốn thích xem náo nhiệt, là người đi đầu, gương mẫu đứng dậy: "Mau đi xem cô dâu đi!"

Cả đám người ào ào đứng lên theo, rộn ràng kéo nhau ra ngoài. Khắp các ngõ nhỏ đều có người chạy ra, một đoàn người mênh m.ô.n.g cuồn cuộn đổ về phía đầu hẻm.

Xe hoa bị chặn ở ngoài khu tập thể chừng năm sáu trăm mét, từ nơi này bắt đầu màn “náo hôn”. Mọi người ồn ào kêu chú rể bế xốc cô dâu, hoặc bắt anh cong lưng, hoặc nhảy lò cò… Đủ mọi cách để cản trở chú rể mang cô dâu về nhà.

Bà Trương cười nói: "Trước kia có nhà cưới vợ, còn có kẻ thiếu ý thức, bắt chú rể bế cô dâu bước ba bước về phía trước, rồi lại lùi bốn bước về phía sau."

Tô Nhuyễn nghi hoặc: "Vậy chẳng phải càng đi càng xa sao?"

Cô giáo Hàn cười đáp: "Chú rể cũng có cách của mình chứ, người ta sẽ bước dài ba bước về phía trước, còn bốn bước lùi lại thì bước nhỏ thôi."

Nói chung là chú rể và cô dâu phải đấu trí đấu dũng với đám người “náo hôn”.

Chỉ một lát sau, đã có thêm một đống người vây kín phía trước, tiếng cười đùa, tiếng ồn ào không ngừng truyền đến.

Tô Nhuyễn liếc mắt một cái đã trông thấy bóng dáng cao lớn giữa đám đông. Mà hình như đối phương cũng cảm nhận được, anh xoay người lại, bắt đúng ánh mắt cô, nở nụ cười rạng rỡ.

Nụ cười ấy khiến trái tim Tô Nhuyễn đập loạn nhịp.

Bà Trương đứng bên cạnh che miệng cười trộm. Còn cô giáo Hàn thì có vẻ bực bội: "Cứ nói đoàn trưởng Lộc lạnh lùng hờ hững, thế mà người ta chỉ liếc mắt một cái đã tìm thấy Tiểu Tô rồi. Còn ông xã nhà tôi … Hừ! Tôi thấy tôi có đứng ngay trước mặt anh ta cũng chẳng nhìn ra!"

Đoàn trưởng Dư đứng ngay cạnh Lộc Minh Sâm, lúc này đang vui vẻ xem náo nhiệt, thi thoảng còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Cô giáo Hàn hùng hổ đi qua, có thể thấy là bà ta giận thật rồi. Bà Trương lắc đầu, đầy bất đắc dĩ: "So đo cái gì chứ?"

Cứ so qua so lại, cuối cùng sợ là lại biến thành đấu khẩu, thành vô cớ gây rối. Cho nên mới nói, khi đã yêu thật lòng, lắm lúc cũng thật phiền toái.

Lộc Minh Sâm vẫy vẫy tay với Tô Nhuyễn. Tô Nhuyễn âm thầm thở dài đi qua, nhưng không hề nhìn anh mà chỉ ghé nhìn vào trong, hỏi: "Cô dâu đâu rồi? Có đẹp không?"

Lộc Minh Sâm đang định mở miệng, lại trông thấy đoàn trưởng Dư bên cạnh bị cô giáo Hàn nhéo tai chất vấn: "Cô dâu có đẹp không?"

Đoàn trưởng Dư vội vã thanh minh: “Không nhìn thấy, anh chỉ nhìn thấy em.”

Tô Nhuyễn:……

Mà cô giáo Hàn nghe thấy câu trả lời này, lại càng thêm bực bội, giận mà không làm gì được, càng ra sức nhéo tai đoàn trưởng Dư.

Đoàn trưởng Dư đau đớn, nhăn nhó cả mặt mày, liếc xéo Lộc Minh Sâm đầy trách móc, ý như muốn bảo: “Tai bay vạ gió từ đâu tới vậy.”

Tô Nhuyễn bị anh ta làm bật cười, cô dâu đang ở đó, giữa chốn đông người làm sao có thể không nhìn thấy chứ.

Tô Nhuyễn nhón chân, rất nhanh đã trông thấy y tá Mễ đang được Lục Thần Minh bế thốc trên tay, trang điểm kỹ càng, trông rất đài các, tất nhiên là trẻ trung xinh đẹp hơn hai mươi năm sau rồi.

Có điều, đúng là khí chất khác biệt rất lớn.

Người chung quanh cũng đang xì xào bàn tán, dù sao về sau đều là hàng xóm, có liên quan đến sinh hoạt tập thể sau này.

“Tướng mạo này, quả là người lợi hại, không dễ chịu thiệt.”

“ Nhưng mà từ bỏ đoàn trưởng Lộc khi anh ấy bị thương, quay sang chọn đoàn trưởng Tiểu Lục, tôi thấy quả là người chỉ có thể đồng cam cộng khổ khi an nhàn, không thể sẻ chia lúc hoạn nạn.”

“Nghe nói ở nhà mẹ đẻ rất khôn khéo, tính toán chi li, rất có mưu mẹo. Trong bốn chị em, chỉ có cô ta là sống tốt nhất. Lần này còn vì chuyện lễ hỏi mà cãi nhau với nhà mẹ đẻ đó, hình như đòi lại được một nửa.”

“Để lại cho em trai cưới vợ ư?”

“Em trai cô ấy vẫn còn nhỏ, mới mười ba tuổi, chắc là để dành cho em gái cô ấy.”

Nghe những lời xì xào bàn tán, Tô Nhuyễn trầm tư suy nghĩ, hình như kiếp trước cô chưa từng nghe chủ nhiệm Mễ nhắc đến chuyện chị em bên nhà mẹ đẻ cô ấy, chẳng lẽ là do quan hệ không được tốt sao?

Lúc cô đang nghĩ ngợi, thì nghe thấy giọng một cô gái trong trẻo, lảnh lót vang lên giữa đám đông: “A, đó chẳng phải là Đoàn trưởng Lộc mà chị gái tôi từng theo đuổi đó sao?”

Mọi người nghe vậy đều giật mình im bặt, Tô Nhuyễn quay đầu nhìn lại, lập tức trông thấy một cô gái có tướng mạo giống y tá Mễ đến sáu bảy phần, đang cười toe toét nhìn chằm chằm Lộc Minh Sâm.

Cả đám đông đột nhiên im ắng, không ai ngờ em gái ruột lại dám công khai gây khó dễ cho chị mình ngay trong ngày cưới.

Cũng có người nhà cô dâu cảm thấy tình hình không hay, kéo cô gái kia lại, nghiêm giọng: “Phương Phương! Đừng nói lung tung!”

Y tá Mễ lạnh mặt nhìn em gái mình, nhưng cô gái tên Phương Phương kia lại giả vờ ngây ngô, chẳng hiểu sự tình mà hỏi Lục Thần Minh: “Anh rể, anh không ngại à?”

Sau đó không đợi Lục Thần Minh trả lời, cô ta lại nghiêng đầu tò mò nhìn Lộc Minh Sâm: “ Tôi nghe chị gái mình nói, đoàn trưởng Lộc vô cùng lạnh lùng, sao còn lại đến đây hóng chuyện, hay là thấy chị gái tôi gả cho người khác, có hối hận chăng?”

Nói xong, cô ta tự mình phá lên cười ngặt nghẽo, như thể vừa trút được nỗi ấm ức thay cho chị mình.

Lúc này dù Lộc Minh Sâm trả lời là có hối hận hay không hối hận, cả y tá Mễ và Lục Thần Minh đều sẽ lâm vào thế khó xử.

Mọi người nhìn nhau, y tá Mễ mím chặt môi, đôi mắt hoe hoe đỏ.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 269: Đám cưới