Lục Thần Minh đang định mở miệng, lại nghe thấy một tiếng cười trong trẻo mà cuốn hút bất ngờ vang lên: “Y tá Mễ thì chưa biết được, nhưng nếu là cô, chắc chắn đoàn trưởng Lộc nhà chúng tôi sẽ không hối hận, e rằng còn cảm thấy may mắn bội phần ấy chứ!”
Nụ cười trên mặt cô gái tên Phương Phương kia đóng băng tại chỗ: “Cái gì?”
Tô Nhuyễn kéo tay Lộc Minh Sâm, mỉm cười nói với đối phương: “ Tôi nói, nếu là cô, chắc chắn sẽ không hối hận, đoàn trưởng Lộc nhà tôi không thích kiểu con gái ngây thơ đến độ ăn nói, hành xử chẳng chút chừng mực như cô, chỉ tổ gây phiền phức.”
“Còn y tá Mễ sao …”
Lộc Minh Sâm và Lục Thần Minh đều cảnh giác, dù Tô Nhuyễn nói hối hận hay không, cả hai anh đều sẽ gặp rắc rối lớn.
Y tá Mễ cũng nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn, cắn chặt môi theo bản năng.
Lại không ngờ, Tô Nhuyễn mỉm cười độ lượng, nói với cô ấy: “ Tôi sẽ không để đoàn trưởng Lộc nhà tôi hối hận.”
“Đoàn trưởng Lục, anh sẽ không để y tá Mễ của anh phải hối hận vì đã gả cho anh đấy chứ?”
Lục Thần Minh hừ một tiếng: “Nói đùa!”
Sau đó, anh cúi đầu nói với y tá Mễ trong lòng: “Kẻ kia được mỗi cái gương mặt đào hoa, tài cán thì chẳng hơn anh là bao, từng thích cậu ta cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, nếu xấu hổ, vậy có bao nhiêu cô gái chẳng dám ra khỏi cửa rồi.”
Y tá Mễ sửng sốt, không ngờ Lục Thần Minh lại nói như vậy. Không đợi cô kịp lấy lại tinh thần, đã nghe thấy đối phương nói tiếp: “Có điều trong số đó, chỉ có em là người sáng suốt nhất, vừa nhìn đã biết cậu ta không phải là lựa chọn tốt.”
Trái tim lạnh lẽo của y tá Mễ ấm lên vì câu nói này. Cô duỗi tay ôm lấy cổ Lục Thần Minh, khẽ hỏi: “Anh thật sự nghĩ vậy sao?”
“Đương nhiên.” Lục Thần Minh cao hứng nói: “Em cứ yên tâm, đợi em gả cho anh rồi, em sẽ biết, anh sẽ không bao giờ khiến em phải hối hận.”
“Em không biết vợ cậu ta đáng thương đến mức nào đâu, từ căn cứ huấn luyện về khu tập thể tận mấy cây số, vậy mà cậu ta lại bắt vợ mình đi bộ về…”
Ban đầu y tá Mễ nhìn Tô Nhuyễn còn không thoải mái lắm, giờ lại bật cười vì câu nói này.
Tô Nhuyễn:……
Lộc Minh Sâm lười nhác liếc Lục Thần Minh, trào phúng: “Lục Thần Minh, miệng hai vợ chồng cậu sinh ra là để rêu rao chuyện không đâu về tôi hả? Tài cán chẳng bằng ai, chỉ biết dùng mưu hèn kế bẩn.”
Lục Thần Minh cười ha hả: “Ai bịa đặt? Tôi tận mắt nhìn thấy nhé, cậu đừng có chối! Nếu không để mọi người bình phán xem, ai là người thương vợ hơn!”
Dứt lời, anh ta bế y tá Mễ chạy vụt về phía trước: “Có bản lĩnh thì cậu đừng để chân vợ mình chạm đất!”
Tô Nhuyễn đang dở khóc dở cười, đột nhiên trời đất quay cuồng, cả người bị nhấc bổng lên, ngã vào một lồng n.g.ự.c rắn rỏi, sau đó nhanh chóng lao về phía trước.
Vậy mà Lộc Minh Sâm lại bế bổng cô lên, đuổi theo Lục Thần Minh.
Sau khi phản ứng lại, Tô Nhuyễn vội vàng ôm lấy cổ Lộc Minh Sâm, vừa tức vừa buồn cười: “Anh làm gì thế? Vết thương còn chưa liền miệng hẳn mà.”
Lộc Minh Sâm nói: “Không sao đâu, đừng lo lắng!” Nói xong bế cô trực tiếp vượt qua Lục Thần Minh.
Lúc này những người xung quanh mới phản ứng lại, tiếng hò reo vang trời lập tức nổi lên, mọi người ồn ào đuổi theo.
Lục Thần Minh cũng không ngờ Lộc Minh Sâm lại hăng hái so tài với mình như vậy, bị vượt qua anh ta hơi sửng sốt, ngay sau đó vẻ mặt trở nên hưng phấn. Anh cúi đầu nói với y tá Mễ: “Vợ ơi, bám chắc vào, xem chồng đây này!”
Y tá Mễ cũng bị biến cố này làm cho sững sờ, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng nổi, hóa ra Lộc Minh Sâm ngày thường là người như vậy.
Có điều nhìn hai người tranh đấu, cô ấy lại thấy căng thẳng, không muốn người nhà mình tụt lại phía sau, bèn ôm chặt lấy cổ Lục Thần Minh, giảm bớt gánh nặng cho đối phương, thì thầm: “Thần Minh, cố lên!”
Lục Thần Minh lập tức chạy nhanh như được tiếp thêm sức mạnh. Lộc Minh Sâm cũng không cam lòng yếu thế.
Vốn dĩ còn đang hết sức bất ngờ, thấy Lộc Minh Sâm chạy ổn định như vậy, Tô Nhuyễn cũng bị cuốn vào, cổ vũ: “Nhanh lên nhanh lên, vượt qua anh ta!”
Lúc này những người đang náo hôn phía sau mới phản ứng lại: “Không hay rồi! Kẻ kia chuồn mất rồi! Bọn họ cố ý!”
Cả đám nhanh chóng đuổi theo cản người, hoàn toàn bỏ mặc đám người nhà mẹ đẻ của cô dâu lại tại chỗ.
Phương Phương còn đang gạt lệ vì bị Tô Nhuyễn mắng. Người trước đó ngăn cản cô ta mở miệng: “Cô điên rồi à? Đó là chị gái ruột cô đó, cô ấy mất mặt thì cô không mất mặt sao?”
Phương Phương kia không chịu thừa nhận mình cố ý, vẫn giảo biện: “ Tôi cũng chỉ có ý tốt, muốn thay chị gái thử xem tấm lòng của anh rể có thật lòng hay không thôi. Còn đoàn trưởng Lộc kia nữa, đối xử tệ với chị ấy như vậy, đáng lẽ phải cho anh ta một bài học.”
Người bên cạnh lạnh lùng nói: “Cô tưởng ai cũng ngốc nghếch hết sao? Chẳng phải vì cô cứ ấm ức mãi chuyện bà chị không dùng tiền hồi môn mua cho cô chiếc xe đạp hay sao!”
“Biết cách mà lấy lòng ông anh rể, đừng nói xe đạp, có khi xe máy cũng có đấy! Đúng là đồ ngốc nghếch.”
……