“Cái loại anh trai chị dâu gì không biết, đúng là còn tệ hơn cả người xa lạ! Họ theo tới đây căn bản không phải vì lo lắng vết thương của Triệu Lôi, mà là để xem vết thương đó nặng đến đâu, liệu Triệu Lôi có còn tiếp tục tham gia quân ngũ được nữa không.”
“Nếu anh ấy hoàn toàn tàn phế, họ sẽ ép Hoàng Tiểu Thảo tái giá, thậm chí đã tìm xong nhà trai rồi.”
Y tá Mễ giận tím mặt: “Chẳng trách Hoàng Tiểu Thảo lại suýt sinh non vì thiếu dinh dưỡng và mệt nhọc quá độ.”
“Với cái nết của bọn họ, không biết khi ở nhà còn áp bức người ta đến mức nào nữa.”
Bản thân Triệu Lôi là một đứa trẻ mồ côi, cha anh ta qua đời khi anh ta còn học tiểu học, sau khi anh ta kết hôn thì mẹ cũng khuất núi. Vì vậy, khi Triệu Lôi ở đơn vị bộ đội, trong nhà chỉ có một mình Hoàng Tiểu Thảo.
Mà Hoàng Tiểu Thảo lại là người tính tình nhu nhược, hiển nhiên là thường xuyên bị bắt nạt. Nói tới đây, y tá Mễ thật sự hận "sắt không thành thép": “Cho dù trong nhà cha mẹ có bất công đi chăng nữa, bản thân cô ấy không thể tự mình đứng lên, nhưng tốt xấu gì Triệu Lôi cũng là quân nhân, cô ấy đã gả chồng rồi, thế mà còn để anh trai coi mình như nha hoàn trước mặt người khác, không, còn không bằng cả nha hoàn, ít ra nha hoàn còn được miếng ăn.”
“Cô ấy thì ngược lại, anh trai chị dâu lấy đồ của cô ấy, cô ấy còn phải nai lưng ra làm việc cho họ.”
Gia đình mẹ đẻ của y tá Mễ cũng có nhiều bất công, cho nên cô ấy mới phá lệ tức giận như vậy.
Tô Nhuyễn cũng không biết nên nói gì mới phải, Hoàng Tiểu Thảo không giống y tá Mễ, tốt xấu gì y tá Mễ cũng là người thành phố, bản thân chỉ cần đủ nghị lực vươn lên, ví dụ như thi đỗ đại học làm y tá, cùng lắm người trong nhà chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tiền lương của cô, rồi chọn gả cô ấy cho người có giá trị.
Còn Hoàng Tiểu Thảo lớn lên trong núi, tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào xương tủy, từ nhỏ đã bị cha mẹ coi là người hầu hạ cho anh trai, căn bản không nhận thức được như vậy là bất công.”
“Vậy hiện tại cô ấy nghĩ thế nào?” Tô Nhuyễn hỏi: “Định tái giá ư?”
Sắc mặt y tá Mễ dịu đi đôi chút: “ Tôi thấy thực ra bản thân cô ấy không muốn, lúc nghe tin đã giữ được đứa trẻ, còn mừng rỡ khôn xiết.”
Chỉ là anh trai chị dâu cô ấy …”
Y tá Mễ nhíu mày: “Hiện tại Tiểu Thảo đang trong thời kỳ dưỡng thai, chỉ sợ bọn họ lại làm loạn lên…”
“ Tôi thấy bọn họ ước gì đứa trẻ sảy mất mới tốt, đáng tiếc thay, đó lại là anh chị ruột của cô ấy, nếu không tôi đã bảo người ta đuổi bọn họ ra ngoài, không cho phép đặt chân vào phòng bệnh thêm một lần nào nữa rồi.”
Vừa nói tới đây, đã nghe thấy tiếng phụ nữ kêu gào vọng ra từ phòng bệnh cách đó không xa, giọng địa phương đặc sệt khó hiểu, nhưng chỉ nghe ngữ khí thôi cũng đủ biết chẳng phải lời hay ý đẹp gì.
Sắc mặt y tá Mễ biến đổi: “Hỏng rồi! Là chị dâu Hoàng Tiểu Thảo.”
Hai người vội vã rảo bước, vừa vào phòng bệnh, quả nhiên trông thấy một người phụ nữ vóc người to lớn đang túm chặt cổ tay Hoàng Tiểu Thảo, định lôi cô từ trên giường xuống đất.
Hoàng Tiểu Thảo ôm chặt bụng, liều mạng lắc đầu, miệng lẩm bẩm nôn nóng cầu xin, hình như mong đối phương để cô giữ lại đứa bé.
Mụ phụ nữ kia lại làm ngơ như không nghe thấy, cứ ra sức lôi kéo Hoàng Tiểu Thảo.
Y tá Mễ cả giận quát lớn: “Mau dừng tay!”
Người đàn bà ấy quay đầu lại, nhìn thấy y tá đến thì hơi sợ, với bộ dạng đáng thương cùng giọng lơ lớ tiếng phổ thông nói: “Y tá, chúng tôi không có tiền nằm viện, người trong núi chúng tôi đều rắn chắc, mang thai thôi cần gì phải nằm viện. Thà để dành số tiền đó ăn uống bồi bổ còn tốt hơn.”
Hoàng Tiểu Thảo dù không dám hé răng nửa lời, nhưng vẫn tha thiết nhìn y tá Mễ bằng ánh mắt cầu khẩn. Thôi thì, may mà còn biết cầu người, coi như vẫn còn chút hy vọng.
Y tá Mễ nhanh chóng tiến đến, chặn ngang hai người: “Chị buông cô ấy ra! Phải nằm viện hay không là do bác sĩ chúng tôi quyết định. Không giữ nổi đứa trẻ, các người có chịu trách nhiệm không?”
Một gã đàn ông không cao lắm, da ngăm đen, miệng đầy răng vàng, lật đật chặn trước mặt y tá Mễ: “Chúng tôi chịu trách nhiệm, chúng tôi chịu trách nhiệm! Dù đứa trẻ có lỡ sảy đi nữa, chúng tôi cũng chẳng đời nào đổ lỗi cho bệnh viện… A!”
Gã đàn ông còn chưa dứt lời, đã bị một cú đá hiểm vào giữa eo, loạng choạng va sầm vào thành giường sát vách, kêu ré lên một tiếng thảm thiết.
Những người trong phòng bệnh đều giật nảy mình, ánh mắt không hẹn mà cùng dừng trên người vừa ra tay.
Không rõ từ lúc nào, Tô Nhuyễn đã xuất hiện ngay trước giường bệnh, thoăn thoắt vươn tay, kẹp chặt cổ tay mụ chị dâu họ Hoàng, khiến mụ ta không thể không buông lỏng Hoàng Tiểu Thảo ra.
Sau đó cô lật cổ tay, cấu mạnh một phát, và cùng lúc đó, đạp thẳng một cú vào m.ô.n.g mụ ta. Mụ chị dâu Hoàng nghiêng ngả, lảo đảo lao thẳng về phía gã anh trai Hoàng đang lồm cồm định gượng dậy.
Cả hai kẻ đó va đầu vào tường, phát ra tiếng “cộc” rõ mồn một, khiến người vây xem không khỏi hít một hơi lạnh, vô thức sờ lên đầu mình.
Nhưng Tô Nhuyễn vẫn chưa chịu dừng tay. Cô nhớ đến Triệu Lôi phải sống lủi thủi cô độc trong kiếp trước, linh cảm Hoàng Tiểu Thảo cũng sẽ bị hai kẻ này hại mất con, sự phẫn nộ trong lòng cô tức thì trào dâng, mất kiểm soát…