Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 280: Nữ La Sát (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Chiếc xe jeep chạy nhanh như bay trở lại khu tập thể cán bộ quân đội.

Lộc Minh Sâm đẩy cửa phòng ra lập tức sửng sốt. Căn phòng trống trải đến lạ, nếu không phải chiếc giường đôi vẫn sừng sững chiếm một góc, anh đã ngỡ rằng cả hai chưa từng đặt chân đến đây.

Giọng bà Trương từ cách vách vọng đến: “Đoàn trưởng Lộc? Cậu về rồi đấy à? Tìm Tiểu Tô sao? Tiểu Tô nói cô ấy về tứ hợp viện rồi!”

Lộc Minh Sâm cúi nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, mặt mũi sa sầm rồi xoay người bước ra.

Xe vừa chạy ra ngoài căn cứ, chiếc máy nhắn tin trong túi lại đổ chuông, Lộc Minh Sâm không kìm được cơn tức giận, giáng mạnh bàn tay xuống vô lăng.

Ở một căn cứ huấn luyện bí mật cách đấy vài chục dặm, lại có thêm một “huấn luyện viên Diêm Vương” với tính tình cực kỳ khó chịu. Chỉ trong một thời gian ngắn, đám lính mới ương bướng trong quân đội đều đã được dạy dỗ đến mức ngoan ngoãn vâng lời.

Còn Tô Nhuyễn, cô cũng thuận lợi thực thi kế hoạch kiếm tiền của mình. Tuy rằng lần đầu tiên chuẩn bị hàng hóa không được sung túc lắm, nhưng cuối cùng cũng kiếm được khoảng hai ngàn đồng tiền lời.

Tô Nhuyễn biếu dì Phúc năm trăm tệ, ban đầu dì Phúc còn một mực từ chối, nhưng Tô Nhuyễn vẫn kiên trì, lại nói ra câu răn của bà ngoại Lý: "Thân thích không chung tiền tài", dì Phúc mới đành lòng nhận lấy.

Sau đó, hai dì cháu lại rục rịch chuẩn bị cho đợt buôn bán ở hội chợ kế tiếp. Số nguyên vật liệu và hàng hóa Lý Nhược Lan gửi bưu điện cũng đã về tới, khiến mặt hàng trang sức vì thế cũng thêm phần phong phú, số lượng nhiều hơn, kéo theo lợi nhuận bán hàng của họ cũng cao hơn trước.

Ngoài ra, Tô Nhuyễn còn mở thêm một mối tiêu thụ mới. Người phụ nữ ở hội chợ muốn mua lượng lớn dây buộc tóc đã tìm đến tận nhà. Quả nhiên, cô ấy làm việc trong Cung Tiêu Xã. Tô Nhuyễn liền bán giá sỉ cho đối phương, dù thu lời chẳng bõ bèn là bao, nhưng có còn hơn không, tích tiểu thành đại.

Trước ngày khai giảng một tuần, Tô Nhuyễn và dì Phúc đã bán hai lượt ở hội chợ, ba lần ở chợ phiên. Trong vỏn vẹn một tháng rưỡi, dì Phúc đã bỏ túi hơn hai ngàn tệ, còn Tô Nhuyễn thì thu về hơn chín ngàn tệ. Bởi vậy mới nói, chớ khinh những món hàng nhỏ bé này.

“Đợi cháu đi học rồi, e rằng khó mà bán chác những món này được nữa.”

Tuy rằng suốt thời gian nghỉ hè hai dì cháu đều bận rộn đầu tắt mặt tối, chẳng mấy khi được nghỉ ngơi, nhưng đến khi phải dừng lại, dì Phúc vẫn còn thấy tiếc nuối khôn nguôi. Thật ra không phải bà thiếu tiền, ông ngoại Lộc Minh Sâm coi bà như con gái ruột mà nuôi nấng, ngoài tài sản để lại cho cháu trai, dì Phúc cũng có phần. Chẳng qua bà sợ buồn tủi, cô quạnh một mình, những ngày bận rộn cùng Tô Nhuyễn, nhan sắc bà tươi tắn hẳn ra, tinh thần cũng phơi phới. Đợi Tô Nhuyễn đi học rồi, trong nhà chỉ còn lại mình bà ấy.

“Bán nốt lần cuối cùng cũng chẳng còn gì nữa đâu.” Tô Nhuyễn vừa làm hoa tai, vừa nói: “Ba buổi chợ phiên xung quanh đây chúng ta đều đã đi qua, không ít người đã mua. Hơn nữa, dây buộc tóc lại dễ bị bắt chước, sao chép, e rằng chẳng mấy chốc sẽ có người nhảy vào cạnh tranh.”

Phải nói thêm rằng, chớ coi thường tài bắt chước của người thời này, nhất là trong thời buổi bản quyền còn chưa được coi trọng, các mặt hàng càng dễ bị sao chép tràn lan.

Dì Phúc am tường mọi chuyện nên cũng hiểu được, nhưng bà không lo lắng lắm: “Không sợ. Hàng hóa dù có giống nhau nhiều đến mấy, nhưng cuối cùng vẫn phải xem đồ nhà ai đẹp mắt hơn. Ví như quả cầu nhung ấy, đừng tưởng dì tự thổi phồng, nhưng mấy ai làm ra được?”

Tô Nhuyễn cười nói: “Vâng, có điều sau này chắc hẳn sẽ không còn bán chạy như tháng trước nữa, cho nên chúng ta cứ làm từ từ là được.”

Dì Phúc cười nói: “Cháu yên tâm đi học, dì ở nhà làm giúp cháu, đợi cháu được nghỉ về nhà, hai dì cháu ta lại cùng nhau đi bán!”

Tô Nhuyễn nhìn dáng vẻ hăm hở, tràn đầy hứng khởi của dì Phúc, khiến cô không đành lòng nói ra chuyện mình sẽ không thường xuyên về nhà. Có điều, cô đã có ý tưởng tìm người bầu bạn cho dì Phúc.

“Vì mấy món đồ nhỏ này của cháu, lâu rồi dì không làm hoa nhung nhỉ?” Tô Nhuyễn nói: “Cháu cảm thấy sau này chúng ta có thể mở một tiệm tạp hóa nhỏ, đồng thời bán luôn cả những bông hoa nhung do dì làm nữa.”

Dì Phúc xua tay: “Dì làm cái đó chậm tay lắm, người mua cũng không nhiều, không sao cả đâu.”

“ Nhưng mà lợi nhuận cao.”

Tô Nhuyễn nói: “Hơn nữa những món đồ nhỏ này cũng không thể để dì làm một mình, sẽ rất cực nhọc. Nên cháu định tìm hai người tới hỗ trợ, dì thấy được không?”

Hình như dì Phúc đã đoán ra: “Là hai vợ chồng Triệu Lôi kia à?”

Tô Nhuyễn gật đầu.

Dì Phúc thở dài, cười nói: “Cháu quá tốt bụng.”

Tô Nhuyễn cười: “Cũng chỉ có dì nói như vậy thôi, người trong bệnh viện đều gọi cháu là ‘nữ la sát’ kia kìa.”

Dì Phúc cười phá lên: “Vậy bọn họ nhìn thấy ‘nữ la sát’ này chắc hẳn sẽ mừng rỡ lắm đây.”

Nói đến đây, phải kể lại chuyện của vợ chồng anh chị Hoàng Tiểu Thảo.

Ngày đó sau khi về nhà, Tô Nhuyễn luôn cảm thấy bồn chồn không yên, lòng vẫn vương vấn Tiểu Thảo, cả đêm cứ thế gặp ác mộng. Hôm sau, cô vội gọi điện thoại đường dài cho y tá Mễ, nghe tin đứa trẻ đã tạm thời giữ được mới thở phào nhẹ nhõm đôi phần.

Ngày hôm sau, cô xách theo đồ bổ đến thăm Hoàng Tiểu Thảo.

Qua lời kể của y tá Mễ, Tô Nhuyễn mới hay, thực ra chuyến này đến thành phố Yến cùng Hoàng Tiểu Thảo còn có cặp anh trai, chị dâu độc địa của cô ấy.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 280: Nữ La Sát (1)