Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 279: Sau này còn đáng sợ hơn

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

“Đừng có đuổi theo làm gì.” Một giọng nói ôn hòa bỗng vang lên từ bên cạnh.

Lộc Minh Sâm giật mình, quay đầu lại đã thấy một thanh niên nhã nhặn, lịch thiệp đang đứng tựa vào tường, ôn tồn nhắc nhở: “Đoàn trưởng Lộc, với tâm trạng hiện giờ của anh, chi bằng đừng tìm cô ấy. Bằng không, có khi khéo lại thành vụng.”

Lộc Minh Sâm nhíu mày: “Sao anh lại có mặt ở đây?”

Bác sĩ Ôn cười nói: “ Tôi nhớ mình đã từng giới thiệu rồi, nghề nghiệp của tôi là bác sĩ, bệnh viện mời tôi tới để nói chuyện chuyên đề về tâm lý học.”

Anh ta chỉ vào phòng nghỉ bên cạnh: “Đó là phòng nghỉ bệnh viện cấp cho tôi.”

Thấy Lộc Minh Sâm không định bận tâm đến mình, bác sĩ Ôn nói tiếp: “Hiện giờ anh mà vội vã đi theo, sau này sẽ chẳng còn cơ hội nào để theo đuổi cô ấy nữa đâu.”

Lộc Minh Sâm theo bản năng dừng bước.

Một nụ cười thoáng hiện trên khóe môi bác sĩ Ôn, khó mà nhận ra.

Lộc Minh Sâm nhíu mày: “Anh có ý gì?”

Bác sĩ Ôn đáp: “Ý tôi là, hiện tại cô ấy đang khép chặt lòng mình với anh, nếu anh không tự mình thông suốt suy nghĩ trước, cứ thế vội vàng chạy theo, không khéo lại lỡ lời, nói ra những điều không nên nói.”

Cuối cùng anh ta còn giơ tay ra, chắp hai tay vào nhau, tạo thành tiếng “Bốp” gọn ghẽ: “Cái khe hở duy nhất rồi cũng sẽ khép lại, không thể nào cậy mở nữa.”

Lộc Minh Sâm nói: “ Tôi không hiểu anh đang nói gì cả.”

“Chẳng lẽ anh không cảm nhận được sao?”

Bác sĩ Ôn nói: “Cô ấy đang muốn giữ khoảng cách với anh, và hôm nay mới chỉ là khởi đầu mà thôi.”

Trong lòng Lộc Minh Sâm dâng lên chút hoang mang: “Vì sao?”

Bác sĩ Ôn nhìn anh, nheo mắt hỏi: “Anh sẽ thật lòng kết hôn với cô ấy sao?”

Lộc Minh Sâm rũ mắt xuống: “Đây không phải chuyện của anh.”

Bác sĩ Ôn nói: “ Tôi nhớ mình đã nói rồi, tôi muốn theo đuổi cô Tô, cho nên đương nhiên là chuyện của tôi. Tôi là kẻ quân tử, sẽ không làm kẻ thứ ba.”

Lộc Minh Sâm ngước mắt, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Bác sĩ Ôn lại chẳng sợ chút nào, vẫn nhìn thẳng vào mắt Lộc Minh Sâm như trước: “Cho nên tôi mới nói thẳng thắn với anh một lần cho rõ.”

“Có phải anh e sợ cô Tô sẽ giống như vợ của những người đồng đội đã hy sinh, hoặc những người đã xuất ngũ của anh không?”

Lộc Minh Sâm mím chặt môi không nói lời nào.

Bác sĩ Ôn cười: “Vậy nên thay vì nói anh cho rằng cô ấy xứng đáng với một bến đỗ tốt đẹp hơn, thà thừa nhận anh yếu đuối, e sợ bản thân không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy.”

“Nếu đã như vậy, hiện tại cô Tô đang giúp anh đưa ra lựa chọn.”

Bác sĩ Ôn nói: “Cô ấy rất kiên cường, lòng tự trọng rất cao, chỉ cần người khác vừa mới thể hiện ý định chối từ, cô ấy sẽ chủ động lui về phía sau, tuyệt đối không lằng nhằng.”

Lộc Minh Sâm ngẩn ngơ, đột nhiên nhớ tới năm ngoái khi Tô Nhuyễn tìm đến anh để bàn chuyện hợp tác. Thế mà, chỉ vì anh buột miệng hỏi lại một câu, cô đã lập tức từ bỏ, dường như đã lường trước việc hai người sẽ chẳng thể hợp tác với nhau.

“Cô ấy đã nhận ra tình cảm của anh.” Bác sĩ Ôn nói: “Đoàn trưởng Lộc, tình yêu nào có giấu được bao giờ. Cô ấy đã nhận ra tình cảm của anh, bởi vậy khi anh còn băn khoăn, chưa thể đưa ra quyết định, cô ấy đã lùi lại một bước.”

“Bề ngoài thì có vẻ biết tiến thoái, không làm khó người khác, nhưng thực chất là không cho phép bản thân mình phải chịu đựng sự khốn khó, chật vật.”

Bác sĩ Ôn không nhịn được cảm thán: “Tính hiếu thắng của cô ấy quả thực không phải tầm thường đâu.”

“Cho nên…”

Anh ta nhìn thẳng vào Lộc Minh Sâm, nói: “Cô ấy sẽ không cho phép bản thân yêu một người không muốn yêu cô ấy.”

“ Tôi đoán anh vẫn muốn giữ mối quan hệ bạn bè như cũ, che chở cho cô ấy được ngày nào hay ngày đó.”

“Cho đến một ngày nào đó, một người đàn ông khác xuất hiện đúng lúc cô ấy suy sụp nhất, hợp tình hợp lý che chở cô ấy, có thể lột bỏ được lớp vỏ bọc mạnh mẽ, tự tin của cô ấy khi cô ấy đau khổ, có thể sát cánh bên cô ấy khi cô ấy yếu lòng, đau khổ, thì lúc ấy anh mới có thể buông tay.”

Bác sĩ Ôn nhìn Lộc Minh Sâm siết chặt nắm tay, cười nói: “Nếu cậu không đủ can đảm làm những việc đó, tình cảm hai người chắc chắn sẽ chẳng đi đến đâu. Nếu bây giờ cậu cứ mãi đeo bám, sẽ chỉ làm cô ấy thêm phần khó chịu, chi bằng cứ làm theo những gì cô ấy mong muốn, giữ một khoảng cách nhất định.”

“Xin lỗi, con người tôi mắc bệnh nghề nghiệp hơi nghiêm trọng, nhìn thấy người khác là không nhịn được muốn phân tích.” Bác sĩ Ôn cười: “Có điều tôi nói với cậu nhiều như vậy, là muốn cậu hiểu rằng, nếu cậu không làm được, vậy thì đừng nên bắt đầu. Tuy rằng tôi chưa chắc đã là người có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy, nhưng vẫn muốn thử một lần.”

Lộc Minh Sâm hỏi vặn: “Anh coi tình cảm là thứ gì?”

Bác sĩ Ôn đáp: “Với tôi, tình cảm là điều quý giá nhất trên đời này, thế nên tôi luôn hết mực nghiêm túc. Còn kết quả cuối cùng, ai nói trước được? Cứ như cậu đây, lo lắng mình có thể hi sinh bất cứ lúc nào. Nhưng nhỡ đâu, cậu lại sống đến tám mươi cái xuân xanh thì sao?”

“Mà cậu cũng không cần quá lo lắng đâu, cô Tô là người rất thông minh, nếu không thích hợp cô ấy sẽ tự động rời xa. Cùng lắm thì chia tay, đều là người trưởng thành cả rồi, chút chuyện vặt này vẫn chịu đựng được.”

Bác sĩ Ôn cười nói thêm: “Theo cậu mà nói, kết cục tốt nhất là cô Tô cứ mãi một mình một bóng, không vừa mắt bất cứ ai, cứ như ngày hôm nay vậy, mọi phiền muộn, sợ hãi đều tự gặm nhấm một mình, còn cậu chỉ cần lặng lẽ đứng bên cạnh mà dõi theo là đủ.”

Lộc Minh Sâm nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền.

“Có điều tôi tin, cô ấy là người có nội tâm mạnh mẽ, có thể tự mình tiêu hóa những chuyện này.”

Bác sĩ Ôn giơ tay nhìn đồng hồ: “Được rồi, lát nữa tôi còn một buổi tọa đàm.”

“Chuyện đồng chí Tô không cần cậu lo lắng, lát nữa bận việc xong tôi sẽ đi an ủi cô ấy, cậu cứ yên tâm đi chấp hành nhiệm vụ đi.”

Bác sĩ Ôn rời đi, Lộc Minh Sâm hung hăng nhắm mắt lại, trong đầu đều là khuôn mặt tái nhợt và dáng người lung lay sắp đổ của Tô Nhuyễn.

Một lúc lâu sau, anh nghiến răng kèn kẹt, giáng một cú đ.ấ.m mạnh vào tường: “Mạnh mẽ con mẹ nó!”

Lộc Minh Sâm sải bước nhanh ra ngoài, đúng lúc Bùi Trí Minh đi tới, gọi giật giọng: “Lão đại?”

“Đưa chìa khóa cho tôi.”

Bùi Trí Minh đưa chìa khóa xe cho anh, Lộc Minh Sâm nhanh chóng lái chiếc xe jeep đi, chỉ để lại một vệt bụi phía sau.

Bùi Trí Minh khó hiểu gãi đầu, nhìn thấy văn phòng của bác sĩ Ôn cách đó không xa, mới ngó đầu vào hỏi thăm một tiếng: “Bác sĩ Ôn, anh chọc giận lão đại nhà chúng tôi à? Sắc mặt đáng sợ lắm.”

Bác sĩ Ôn thản nhiên đáp: “Mới chỉ là khởi đầu thôi, sau này còn có những chuyện đáng sợ hơn thế nhiều.”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 279: Sau này còn đáng sợ hơn