Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 278: Xa cách

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Tô Nhuyễn!” Lộc Minh Sâm hoảng sợ, chạy như bay tới.

Nào ngờ, vừa thấy anh, Tô Nhuyễn bỗng đứng thẳng người dậy, giơ tay ra hiệu đừng chạm vào cô: “Không sao, anh đừng đỡ em!”

Tay Lộc Minh Sâm cứng lại.

Tô Nhuyễn bám chặt vào tường, nhìn Tiểu Thảo được các bác sĩ đỡ dậy đặt lên giường bệnh đẩy đi. Một lát sau cô mới cười nói với Lộc Minh Sâm: “Em không sao, chắc vì hôm qua không ngủ được, hơi tụt huyết áp thôi.”

Giọng cô đã hòa hoãn lại, như thể vẻ mặt lạnh nhạt, xa cách ban nãy chỉ là một ảo ảnh.

Nhìn sắc mặt trắng bệch và những giọt mồ hôi lạnh lấm tấm trên thái dương Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm biết chắc chắn đây không phải là tụt huyết áp đơn thuần, nhưng cô rõ ràng không định nói ra.

Chị y tá Mễ chạy tới, dúi vào tay Tô Nhuyễn một chai nước đường glucose: “Uống cái này trước đã, Đoàn trưởng Lộc, anh mau đỡ cô ấy đến chỗ nào đó ngồi nghỉ một lát đi.” Nói đoạn, chị vội vàng chạy theo chiếc xe đẩy bệnh nhân.

Lộc Minh Sâm định đỡ Tô Nhuyễn, nhưng cô vẫn kiên quyết từ chối: “Thật lòng em không có chuyện gì đâu, uống chút nước đường này vào là sẽ ổn thôi.”

Lộc Minh Sâm mím chặt môi, ánh mắt trầm xuống: “Hay là để anh bế em nhé?”

Tô Nhuyễn thở dài, đưa tay cho anh.

Cuối cùng cũng được chạm vào cô, quả nhiên da thịt cô lạnh buốt. Lộc Minh Sâm vươn tay kia ra, nửa ôm, nửa đỡ cô lên lầu.

Vẫn là văn phòng ban nãy.

Lộc Minh Sâm đỡ Tô Nhuyễn ngồi xuống chiếc ghế sô pha cũ, rồi xoay người rót cho cô một cốc nước ấm.

Tô Nhuyễn đón lấy cốc nước, khẽ cười: “Khiến anh bận tâm rồi, em thật sự không sao mà.”

Lộc Minh Sâm khẽ mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cái khoảng cách vô hình mà cô vừa khéo léo tạo ra, khiến anh nghẹn lời, không sao nói nổi những câu quan tâm; cứ như thể hỏi han nhiều sẽ là vượt quá giới hạn.

Tô Nhuyễn nhìn anh, chậm rãi nói: “Anh Minh Sâm, anh đừng để những lời của Chính ủy Vương trong lòng. Ông ấy không biết rõ mối quan hệ thật sự giữa hai chúng ta, nên mới có những suy nghĩ như vậy thôi.”

Lộc Minh Sâm sững sờ: “Em nghe thấy hết rồi à?”

“Vâng.” Tô Nhuyễn cười đáp: “Em còn nghe thấy Bùi Trí Minh xúi giục anh theo đuổi em nữa cơ đấy.”

Cô bật cười khúc khích: “Em biết, thật ra trước đây anh chỉ vì muốn giúp em nên mới đồng ý hợp tác. Em cũng không ngờ Chính ủy Vương lại quý trọng em đến vậy, càng không ngờ Tiểu Bùi lại hiểu lầm là thật.”

“Nếu anh cảm thấy có điều gì đó bất tiện hay nặng nề, chúng ta có thể chấm dứt hợp đồng sớm cũng không sao. Dù sao thì những rắc rối cần giải quyết cũng đã được dàn xếp ổn thỏa cả rồi.”

“Về phía mẹ em, em sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện.”

Sắc mặt Lộc Minh Sâm chợt thay đổi: “Không có … Không hề có gánh nặng gì cả.”

Anh mím chặt môi, rồi hỏi: “Có phải em đang giận anh không?”

“Ngày đó anh không định bỏ đi không một lời từ biệt đâu, chỉ là đúng lúc nhận nhiệm vụ nên phải vội vã ra ngoài thôi.”

“Ừm.” Tô Nhuyễn gật đầu.

Cô chủ động nói lời xin lỗi: “Là em đã hiểu lầm anh. Cũng là lần đầu tiên em gặp phải tình huống thế này, nên hơi nóng nảy một chút, mới giận dỗi như vậy. Xin lỗi anh, sau này em sẽ không như thế nữa đâu.”

Anh vốn trông mong cô có thể xóa bỏ sự hiểu lầm, nhưng lời tha thứ dễ dàng đến vậy lại khiến anh có chút hoảng hốt. Hơn nữa, cô còn dùng một vẻ mặt khách sáo, qua loa, cứ như thể đối với cô, anh chỉ là một người nào đó không mấy quan trọng.

Tô Nhuyễn đứng dậy: “Có phải anh lại sắp đi làm nhiệm vụ rồi không? Anh nghỉ ngơi một lát đi, đúng lúc em cũng có việc cần làm.”

Lộc Minh Sâm cau mày: “Tô Nhuyễn…”

“À, đúng rồi.” Tô Nhuyễn quay đầu lại, nói tiếp: “Em chỉ có một yêu cầu duy nhất với anh thôi.”

Đôi mắt Lộc Minh Sâm hơi sáng lên: “Yêu cầu gì?”

“Hãy bình an trở về, tuyệt đối không được bị thương. So với việc cứ mãi nghĩ rằng mình có thể hy sinh bất cứ lúc nào khiến người khác đau lòng, thì chi bằng đừng để ai có cơ hội đau buồn.”

“Nếu anh thật sự hy sinh, em không biết người khác sẽ ra sao, nhưng chắc chắn em sẽ vô cùng đau khổ, sẽ khóc đến thảm thương.” Tô Nhuyễn mỉm cười nói: “Vậy nên, nếu không muốn nhìn thấy em khóc, anh nhất định phải bình an quay lại đấy.”

Nghe thấy câu nói cứ như lời biệt ly này, Lộc Minh Sâm chợt có cảm giác rằng giây tiếp theo, người phụ nữ trước mắt sẽ rời xa anh mãi mãi, không bao giờ quay trở lại …

Anh không cầm lòng được mà bước lên một bước, nhưng rồi lại nhận ra hình như mình chẳng thể làm gì, chỉ đành đứng yên tại chỗ, khô khan đáp lời cô: “Sẽ không bị thương đâu.”

“Anh hứa rồi nhé!” Tô Nhuyễn cười rạng rỡ, không hiểu sao nhìn qua khuôn mặt tái nhợt lại có thêm chút yếu ớt: “Cố lên!”

Vào khoảnh khắc cô xoay người rời đi, thân thể Lộc Minh Sâm đã hành động nhanh hơn cả ý thức, anh vươn tay túm chặt lấy cổ tay cô.

Tô Nhuyễn nghi hoặc nhìn đối phương.

Lộc Minh Sâm ngập ngừng: “Để anh đưa em về.”

“Không cần đâu.” Tô Nhuyễn cười đáp: “Bên ngoài có xe rồi, em có thể tự về được. Thời gian của anh cũng không còn nhiều lắm, đừng chạy lung tung nữa.”

Thấy Lộc Minh Sâm vẫn nhíu mày, Tô Nhuyễn vờ hùng hổ nói: “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi! Em về một mình. Nếu anh mà đi theo, em sẽ giận thật đấy!”

Nhìn ánh mắt kiên trì của Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm đành buông tay ra, nhìn cô dần khuất bóng sau cánh cửa phòng.

Đợi đến khi tiếng bước chân ngoài hành lang không còn nữa, anh vẫn không nhịn được mà đuổi theo.

“Đừng có đuổi theo làm gì.”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 278: Xa cách