Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 277: Vợ chồng Triệu Lôi

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Vừa vội vã chạy vào cửa bệnh viện, Tô Nhuyễn đã bắt gặp y tá Mễ. Thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô, y tá Mễ lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn cố gắng hít thở sâu để trấn tĩnh, sốt ruột mở miệng: “Lộc Minh Sâm làm sao? Anh ấy bị thương chỗ nào?”

Y tá Mễ nghe xong mới biết hóa ra Tô Nhuyễn đã hiểu lầm, cô vội vàng giữ Tô Nhuyễn lại: “Anh ấy không bị thương.”

Thấy Tô Nhuyễn sửng sốt, y tá Mễ mới ngượng ngùng nói: “À này, lỗi tại tôi chưa nói rõ. Anh ấy không bị thương đâu, là chiến hữu của anh ấy bị thương rất nặng, anh ấy đưa đồng chí ấy đến đây.”

“ Tôi nghĩ chắc cô cũng nóng lòng muốn gặp anh ấy, nên mới báo cho cô hay một tiếng, tại tôi vừa nghe chính ủy Vương nói, anh ấy chẳng được nghỉ ngơi bao lâu, ngày mai lại phải tiếp tục lên đường làm nhiệm vụ rồi.”

“Cô mau tranh thủ thời gian gặp anh ấy đi, nếu không e rằng không biết đến bao giờ mới có thể gặp mặt.”

Nghe được anh không bị thương, Tô Nhuyễn nhẹ cả người, nhưng trong lòng lại chẳng muốn gặp Lộc Minh Sâm ngay lúc này.

Thế nhưng, y tá Mễ không đợi cô nói gì, đã dẫn cô tới một căn phòng trên tầng áp mái rồi.

Trước cửa phòng, y tá Mễ khẽ chỉ tay vào bên trong, nhỏ giọng nói: “Bọn họ đang bàn bạc công chuyện ở trong đó, lát nữa bước ra là cô được gặp anh ấy ngay, dù sao cũng có thể thủ thỉ đôi lời.”

Tô Nhuyễn cảm ơn tấm lòng của y tá Mễ, định chờ cô ấy đi rồi thì mình cũng sẽ tìm cớ thoái lui.

Không ngờ khi cô vừa quay lưng lại thì chợt nghe thấy bên trong nhắc đến tên cô.

“Lộc Minh Sâm, khi cậu tự mình làm những chuyện hiểm nguy đến thế, cậu có nghĩ tới đồng chí Tiểu Tô không?” Giọng chính ủy Vương hằn lên vẻ giận dữ.

“Người ta ở nhà vốn dĩ đã lo sốt vó, đứng ngồi không yên rồi, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ rồi mà chẳng chịu vội vã quay về, còn dám xâm nhập sâu vào địa phận địch. Lần này là may mắn, lỡ như cậu xảy ra chuyện gì không may, đồng chí Tiểu Tô còn trẻ như vậy, cậu bảo cô ấy biết nương tựa vào đâu?”

“Cậu thấy dáng vẻ của Triệu Lôi bây giờ ra sao, và người vợ trẻ của cậu ta thế nào không? Cậu muốn đồng chí Tiểu Tô cũng phải chịu cảnh đau lòng như thế sao?”

Lặng đi một lát, đột nhiên chính ủy Vương bỗng ngập ngừng cất lời: “Không phải cậu vẫn nghĩ mình có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, nên chẳng cần ai phải bận tâm ư?”

Sau khi im lặng hồi lâu, giọng nói trầm thấp của Lộc Minh Sâm mới vẳng ra: “Không phải.”

“Mong là không phải thế!” Chính ủy Vương cảnh cáo: “Nếu không tôi sẽ đích thân đứng ra để cậu ly hôn với đồng chí Tiểu Tô, đừng làm khổ con gái nhà người ta nữa. Cậu còn năm tiếng nữa thôi, nhanh chân mà đi gặp vợ cậu đi.”

Nghe thấy dường như có người sắp bước ra, Tô Nhuyễn vội vàng lẹ làng nép vào phòng đối diện.

Đợi chính ủy Vương đi rồi, Tô Nhuyễn suy đi tính lại, so với việc để Lộc Minh Sâm chạy loanh quanh tìm kiếm, tốt hơn hết là cô nên ra ngoài nói đôi lời.

Kết quả vừa định bước tới cửa đã nghe thấy tiếng Bùi Trí Minh thở dài: “Đại ca, anh đừng tự giày vò bản thân. Nếu không phải anh quyết định nhanh chóng, Triệu Lôi mất không chỉ mỗi cái chân, mà chính ủy Vương cũng sẽ đau lòng khôn xiết…”

Dường như muốn xua đi bầu không khí nặng nề, anh ta cười xòa nói: “Đại ca, nhớ nhung chị dâu rồi chứ gì, mau về mà thăm người ta đi chứ.”

“Chuyện tình cảm của hai người sao rồi đại ca? Chị dâu đã động lòng chưa? Có phải sắp sửa xé bỏ cái hợp đồng hôn nhân ấy rồi chứ?”

Lộc Minh Sâm lạnh giọng cảnh cáo: “Bùi Trí Minh.”

“Có!”

Bùi Trí Minh bị giọng điệu nghiêm nghị của anh dọa sợ, chẳng dám hé răng thêm lời nào.

Lộc Minh Sâm cũng lại chìm vào im lặng.

Tô Nhuyễn đứng ngoài bất giác mỉm cười, rồi lặng lẽ quay gót rời khỏi.

Sau khi xuống lầu, đầu tiên cô gọi một cuộc điện thoại cho dì Phúc, nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, sau đó tới tìm y tá Mễ. Cô phải nhanh chóng đến thăm Triệu Lôi mới phải, đây chính là đồ đệ mà cô đã giới thiệu cho dì Phúc đó, mới mấy hôm trước còn nhắc đến anh ta, chẳng ngờ giờ đã gặp chuyện không may.

“Bị b.o.m nổ đứt một chân…” Y tá Mễ thở dài: “Kiểu này chắc chắn phải xuất ngũ rồi. Tôi nghe thằng Thần Minh nhà tôi nói người này gan dạ, lại còn thận trọng, là một quân nhân giỏi, tiếc thay …”

Tô Nhuyễn không khỏi ngạc nhiên, trong ký ức của cô, tuy rằng Triệu Lôi mang vẻ ngoài của người đàn ông phương Bắc, nhưng lại có vẻ nhút nhát, cẩn trọng từng ly từng tí, thậm chí có phần yếu đuối. Lẽ nào đây là di chứng của lần bị thương vừa rồi?

Xuyên qua cửa kính phòng cấp cứu đặc biệt, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, khắp người quấn đầy băng gạc, nhiều chỗ vẫn còn thấm đẫm máu, từ đầu gối chân trái trở xuống đã trống không.

Tô Nhuyễn thấy lồng n.g.ự.c mình như bị nghẹn lại, khó thở vô cùng. Kiếp trước khi cô gặp đối phương đã là bảy năm sau, lúc đó anh ta chống nạng, ánh mắt cô không bị kích động mạnh như lúc này.

Mặc dù đã quen nhìn cảnh này, chị y tá Mễ không khỏi thở dài, ra hiệu cho Tô Nhuyễn nhìn cô gái đang ngồi trên chiếc ghế cạnh đó: “Chị dâu Tiểu Thảo, vợ của Triệu Lôi.”

Cô gái tên Tiểu Thảo kia rất gầy, là kiểu gầy yếu do suy dinh dưỡng, sắc mặt cũng tiều tụy, lúc này ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh, khiến người ta không khỏi đau lòng.

Cô nhớ rõ đời trước Triệu Lôi sống một mình, từ trước đến nay chưa từng nhắc tới vợ con. Chẳng lẽ, sau khi anh ta gặp nạn, Tiểu Thảo đã tái giá rồi sao?

Tô Nhuyễn cũng không biết mình nên nói gì mới đúng. Dù sau này cô ấy có rời bỏ Triệu Lôi hay không, giây phút này Tô Nhuyễn có thể cảm nhận rõ cô ấy đau đớn nhường nào.

Vậy mà lúc này không một người thân nào bầu bạn bên cạnh cô ấy. Tô Nhuyễn đang nghĩ nên mở miệng thế nào, lại phát hiện sắc mặt người phụ nữ tái mét như tờ giấy. Cô lo lắng hỏi: “Chị dâu, chị làm sao vậy?”

Tiểu Thảo kinh hoảng ôm lấy bụng: “Con… Con tôi …”

Sau khi nhận ra điều gì, sắc mặt Tô Nhuyễn đại biến. Đặc biệt khi nhìn thấy dòng m.á.u tươi đỏ loang lổ dưới chân người phụ nữ, cô bỗng thấy toàn thân lạnh toát: “Chị… Chị đừng cử động…”

Giọng cô lạc đi, lí nhí còn nhỏ hơn cả tiếng Tiểu Thảo, như có thứ gì đó chặn ngang cổ họng, chỉ phát ra được những âm câm nín: “Đừng cử động…”

Tô Nhuyễn ép mình đứng dậy, loạng choạng bước đi, gọi lớn: “Bác sĩ!” Giọng cô khản đặc, nghẹn ngào thốt ra lời cầu xin: “Làm ơn… cứu lấy đứa bé…”

Tiếng kêu thê lương ấy khiến không ít người giật mình, cả các y bác sĩ cũng lập tức đổ dồn ánh mắt lại.

Lộc Minh Sâm đang xuống lầu, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Bùi Trí Minh vội vàng chạy theo anh: “Làm sao vậy?”

Đập vào mắt anh là Tô Nhuyễn đang đứng thẫn thờ ngoài hành lang, sắc mặt trắng bệch. Anh vội vã hỏi: “Tiểu Nhuyễn, em làm sao vậy?”

Lúc này Tô Nhuyễn sắc mặt tái nhợt đến trong suốt, người chao đảo, phải vịn vào vách tường như thể sắp ngã quỵ bất cứ lúc nào.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 277: Vợ chồng Triệu Lôi