Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 276: Mau tới bệnh viện

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Tô Nhuyễn đã "khai trương" ngay tại hội chợ một chiêu thức độc đáo, đừng nói Lục Thần Minh và y tá Mễ, ngay cả dì Phúc bên cạnh nghe thấy cũng phải sửng sốt, hiển nhiên hoàn toàn không ngờ Tô Nhuyễn lại có thể bạo dạn đến như vậy.

Nhưng bọn họ không biết đây mới chỉ là những kinh nghiệm cơ bản mà Tô Nhuyễn đã đúc kết được từ kiếp trước, hiển nhiên hiệu quả cũng thật đáng kể.

Những món đồ làm điệu của phái nữ, bất kể cô gái nào nghe thấy cũng sẽ tò mò. Khi có người đến gần sạp hàng, Tô Nhuyễn bắt đầu thi triển tài ăn nói.

Giá dây buộc tóc vẫn giữ nguyên như khi cô bán ở tỉnh Đông Lâm: loại thường một đồng hai chiếc, loại đính thêm trang sức thì một đồng rưỡi một đôi.

Hoa tai có ba loại: ba đồng, năm đồng và tám đồng. Vòng cổ thì đa phần là mười đồng.

Tô Nhuyễn vừa trổ tài kết hợp tóc và trang sức một cách điệu nghệ, người hiếu kỳ vây quanh ngày càng đông, người sẵn lòng móc hầu bao cũng chẳng hề ít. Dì Phúc thu tiền mà mỏi cả tay. Ông chú bán keo nước bên cạnh đứng đó ngó nghiêng một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở lời: “Cô bé ơi, giữ cho chú hai chiếc loại một đồng rưỡi nhé, chú mua về cho con gái dùng.”

Tô Nhuyễn bật cười vui vẻ: “Vậy thì chú nhớ giữ cho cháu một lọ keo nước để đổi nhé!”

Đúng lúc ấy, Tô Nhuyễn nghe được một giọng nói quen tai.

“Tô Nhuyễn?”

Thấy có người gọi, Tô Nhuyễn ngẩng đầu lên, lập tức kinh hỉ: “Y tá Mễ?”

Ánh mắt dừng trên người Lục Thần Minh thì hơi sửng sốt: “Các anh đi làm nhiệm vụ đã về rồi à?”

Lục Thần Minh đắc ý khoe: “Là bởi tôi nhớ cô Mễ nhà tôi quá, nên mới vội vàng trở về trước. Còn lão Lộc điên kia thì chắc phải hai ngày nữa mới mò về được.”

Y tá Mễ liền dùng khuỷu tay huých nhẹ vào sườn anh ta, rồi quay sang trấn an Tô Nhuyễn: “Cô đừng nghe anh ấy nói vớ vẩn. Đoàn trưởng Lộc nhà cô nhận nhiệm vụ khác rồi.”

Tô Nhuyễn hỏi: “Không có gì nguy hiểm chứ?”

Lục Thần Minh đảm bảo: “Yên tâm đi, không thành vấn đề đâu.”

Nghe thấy câu này, cả người Tô Nhuyễn đều thả lỏng không ít: “Cảm ơn.”

Khách hàng trước sạp ngày một đông, Tô Nhuyễn đành vội vàng tặng y tá Mễ hai chiếc dây buộc tóc, rồi không còn thời gian để hàn huyên nữa. Y tá Mễ thấy vậy cũng hiểu ý, kéo Lục Thần Minh chào tạm biệt.

Sau khi đi xa, mặt Lục Thần Minh đầy vẻ nghi hoặc: “Không phải cô ấy sắp vào đại học à? Sao còn bày quán ở chỗ này?”

“Không đúng, cô ấy rất quan tâm đến lão Lộc điên kia, sao còn có tâm trạng bày quán ở đây?”

Y tá Mễ lườm anh ta một cái: “Chẳng lẽ cứ phải như cô giáo Hàn, cả ngày cứ thấp thỏm không yên ngồi nhà chờ đợi mới là lo lắng ư?”

“Vậy có phải anh cảm thấy em cũng không quan tâm lo lắng cho anh không? Ngày nào em cũng đi làm đó.”

“Sao có thể?” Lục Thần Minh nói xong lại đau lòng: “Đi làm thì đi làm thôi, em cứ phải cố gắng tranh đua đến vậy làm gì cho mệt?”

Y tá Mễ thở dài: “Anh cho rằng em muốn sao? Nhưng chỉ có bận rộn mới khiến em không nghĩ ngợi lung tung, chứ nếu không thì cứ giày vò mãi thôi.”

Cô ấy quay đầu nhìn Tô Nhuyễn: “Khả năng cô ấy cũng vậy.”

Lục Thần Minh áy náy, nói: “Xin lỗi, đã để em phải lo lắng. Lát nữa dạo phố xong, anh về nhà nghỉ ngơi với em.”

Y tá Mễ hạnh phúc khoác tay anh ta, cười ngọt ngào.

Về phần Tô Nhuyễn, lúc này trong đầu cô chỉ quay cuồng với ý nghĩ về tiền bạc. Lượng khách ghé thăm hội chợ kiểu này thì khỏi phải bàn. Đến chiều khi dọn hàng, hai người đã bán được hơn một nghìn năm trăm chiếc dây buộc tóc, còn hoa tai và vòng cổ cũng đã vơi đi được một nửa.

Về đến nhà, dì Phúc loay hoay đếm tiền, còn Tô Nhuyễn thì đi kiểm tra số nguyên liệu còn lại. Sau đó, cô nhanh chóng đi tới tiệm vải, mua thêm cả chục cây vải mang về.

Vừa vào nhà, Tô Nhuyễn đã thấy mắt dì Phúc sáng rỡ: “Bán được hơn một ngàn đồng đó, mà tiền mua dây thun với vải vụn lặt vặt cũng chưa đến hai trăm phải không?”

Tô Nhuyễn ôm vải vào phòng, vừa đi vừa nói: “Cho nên, buôn bán món này rất lời. Lượng hàng còn lại e là không đủ bán cho ngày mai, cháu phải cố làm thêm chút nữa.”

Dì Phúc cũng xúm lại hỗ trợ. Dù mua cả cây vải tốn kém hơn một chút, nhưng rõ ràng tốc độ làm việc tăng lên đáng kể. Đến trước giờ đi ngủ, hai người đã làm thêm được hơn hai trăm chiếc buộc tóc và phụ kiện.

Tám rưỡi tối, dì Phúc đi nghỉ, còn Tô Nhuyễn vẫn miệt mài làm.

Sáng hôm sau, hơn năm giờ, dì Phúc tỉnh dậy, thấy Tô Nhuyễn vẫn ngồi trước máy may, bà ấy hoảng hốt: “Cháu làm cả đêm đó à?”

Dường như đến lúc này Tô Nhuyễn mới giật mình nhận ra, trời đã sáng tự lúc nào.

Dì Phúc dặn dò: “Sau này đừng vất vả đến thế. Hội chợ như vầy tháng nào cũng có, chẳng qua không phải ở thôn Ngụy bên cạnh thôi. Hơn nữa thỉnh thoảng còn có chợ phiên nữa, cháu không cần phải tranh thủ từng chút một như vậy.”

Tô Nhuyễn mỉm cười: “Cháu chỉ không buồn ngủ lắm, không ngờ lại thức đến tận giờ này.”

Dì Phúc cũng chẳng nghi ngờ gì. Dù sao, mấy ngày trời mà kiếm được bảy tám trăm đồng, hưng phấn là chuyện thường tình.

Ngày hôm sau, lượng người tới hội chợ có thưa hơn ngày đầu một chút, nhưng sạp hàng của Tô Nhuyễn lại đông đúc hơn hẳn. Có người là khách quen, có người là thấy người khác dùng đẹp nên cố tình tìm đến.

Không ít khách mua tám, mười cái, Tô Nhuyễn sẽ bớt chút đỉnh. Có một người phụ nữ mở lời hỏi: “ Tôi muốn mua hai trăm cái, cô có thể để giá bao nhiêu?”

Nghĩ đến điều gì đó, Tô Nhuyễn không trả lời ngay, chỉ đưa cho người phụ nữ ấy một mẩu giấy ghi số điện thoại: “Bây giờ khó nói ngay được. Chị đợi tôi về tính toán lại. Nếu chị muốn lấy số lượng lớn, tôi có thể để giá ưu đãi cho chị. Mấy ngày nữa chúng ta bàn bạc cụ thể hơn nhé.”

Nếu có thể bán sỉ, cũng xem như thêm một mối tiêu thụ. Đương nhiên, Tô Nhuyễn sẽ không từ chối.

Đến buổi chiều dọn hàng, hơn hai ngàn chiếc dây buộc tóc và phụ kiện trang sức đều đã bán hết veo, chỉ còn dư lại mấy trăm chiếc dây buộc tóc, rõ ràng là không đủ cho ngày thứ ba.

Sau khi về đến nhà, Tô Nhuyễn vốn định vội vàng làm thêm một mẻ, đột nhiên lại nhận được điện thoại từ y tá Mễ: “Tô Nhuyễn, cô mau tới bệnh viện! Đoàn trưởng Lộc nhà cô đã về rồi.”

Sắc mặt Tô Nhuyễn thay đổi đột ngột, dì Phúc cũng sợ hãi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à? Ai bị thương? Có nghiêm trọng không?”

Tô Nhuyễn lắc đầu, không rõ tình hình. Y tá Mễ vừa nói xong đã vội vàng cúp máy, hình như cô còn nghe thấy tiếng người kêu cứu… Nghĩ tới đây, cô lại càng thêm hoảng hốt.

Chân cẳng dì Phúc không tiện, bà kéo cô lại dặn dò: “Cháu đi trước đi, dì ở nhà chờ điện thoại của cháu. Nếu cần thứ gì thì cứ gọi, dì sẽ mang qua cho.”

Tô Nhuyễn cũng chỉ đành làm như vậy, ba chân bốn cẳng chạy thẳng tới bệnh viện.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 276: Mau tới bệnh viện