Vì không giấu được dì Phúc, Tô Nhuyễn lấy số vật liệu còn lại sau khi làm trang sức cho y tá Mễ, chế tác mấy đôi hoa tai, và cũng đã thổ lộ với dì Phúc ý định mở một sạp hàng nhỏ.
Ban đầu cô còn cho rằng mình phải tìm lý do, nói dối vài câu, không ngờ dì Phúc lại còn hăng hái hơn cả cô.
Lúc này Tô Nhuyễn mới biết hóa ra khi còn trẻ dì Phúc từng làm việc trong xưởng chế tác hoa thủ công. Bà đã học được ngón nghề làm nên một bộ hoa nhung hoàn chỉnh, sau này về hưu, vì chân cẳng không tiện nên ít khi ra ngoài, thú vui lớn nhất chính là làm đồ thủ công.
Những bông hoa nhung, những con chim nhung bà làm ra còn được các cửa hàng đặt bán cố định..
Dì Phúc dẫn Tô Nhuyễn đi tham quan phòng làm việc của mình, đó là một căn phòng nhỏ được ngăn ra bằng bình phong từ phòng ngủ phía đông, trong phòng đặt một chiếc bàn lớn, bên cạnh là một giá trưng bày, bên trên bày đủ loại thành phẩm và vật liệu.
Nhìn những đóa hoa, chim chóc, côn trùng rực rỡ màu sắc giăng mắc trên tường, Tô Nhuyễn không khỏi hoa mắt, ngỡ ngàng.
Thấy Tô Nhuyễn thích thú, dì Phúc cũng vô cùng phấn khởi, tặng cô một con chim nhung trông như thật, sống động, rồi không nhịn được mà cảm thán: "E rằng về sau, các cháu sẽ khó lòng mà thấy được mấy món đồ này nữa."
"Giờ đây ít người trẻ chịu khó theo học cái nghề này, ai nấy đều chuộng đồ Tây, e rằng chẳng mấy chốc nghề này sẽ mai một mất thôi..."
Tô Nhuyễn biết về hoa nhung, cũng biết những lời dì Phúc nói là sự thật, hiện giờ mọi người còn có thể nhìn thấy một vài vật phẩm trang trí hoa nhung, nhưng bảy tám năm sau, mấy thứ này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Mãi cho tới hai mươi năm sau, khi phong trào phục hưng văn hóa truyền thống dần dần khởi sắc, có một bộ phim nghiên cứu về cung đình gây tiếng vang lớn, người ta mới bắt đầu biết đến hoa nhung, nhưng bấy giờ, cái nghề này đã đứng trước bờ vực mai một, những người còn giữ được ngón nghề đều đã ngoài bảy mươi cả rồi.
"Dì không muốn tìm đồ đệ sao?"
Dì Phúc cảm thán: "Khi còn trẻ từng nghĩ đến, có điều bây giờ e là không có ai thật lòng muốn học, dù sao thứ đồ chơi này không có tương lai xán lạn như những công việc " đứng đắn" khác. Những người muốn học, chẳng qua chỉ thấy dì là một bà lão thọt chân cô độc, muốn nhòm ngó căn nhà này mà thôi."
"Bà già rồi, chẳng còn tinh thần đâu mà đề phòng nữa. Lỡ rước sói vào nhà, há chẳng phải làm chú Lâm thất vọng sao?"
Đây quả thực là một vấn đề, quan hệ thầy trò chính thức vô cùng thân thiết, học trò kế thừa tài sản của thầy cũng không phải chuyện hiếm gặp.
"Như bây giờ đã rất tốt rồi." Dì Phúc cười nói: "Bây giờ Minh Sâm đã cưới cháu, lòng dì cũng đã an yên, dẫu có trăm tuổi cũng không còn gì phải tiếc nuối."
Tô Nhuyễn âm thầm thở dài, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, đầu óc xoay chuyển, ôm lấy vai dì Phúc, nói: "Dì đừng nói những lời bi quan như vậy, dì cứ chờ đó, việc tìm học trò cứ giao cho cháu."
Cô nhớ rõ đời trước có một cậu lính rất nhát gan nhưng tay vô cùng khéo léo, hình như xuất ngũ trong hai năm trở lại đây. Nếu là chiến hữu của Lộc Minh Sâm, chắc mẩm sẽ có cơ hội gặp mặt.
Dì Phúc chỉ nghĩ cô an ủi mình, không để tâm, sau đó lại hứng thú bừng bừng thu dọn cho Tô Nhuyễn một chiếc bàn làm việc.
Không cần trốn tránh như ở nhà họ Tô, lại còn được dì Phúc hết lòng ủng hộ, Tô Nhuyễn dang tay dang chân làm, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Dì Phúc vừa thoăn thoắt làm giúp cô vài món trang sức nhỏ, vừa nói: "Năm ngày nữa đúng dịp thôn bên cạnh có hội chợ, dì đã đóng tiền thuê sạp hàng rồi, chúng ta tranh thủ làm cho thật nhiều, đến ngày đó mang ra chợ bán."
Hai mắt Tô Nhuyễn sáng lên, vốn dĩ cô đang định tìm một con phố đông đúc nào đó để bày sạp, không ngờ dì Phúc đã mở sẵn cho cô một con đường làm ăn.
Hội chợ là một trong số ít những dịp vui chơi hiếm hoi trong thời buổi này, nơi bày bán đủ thứ đồ chơi, vải vóc, trang sức đủ kiểu, bày la liệt sắc màu rực rỡ, người lui tới cũng đông đúc, nhộn nhịp hệt như trảy hội.
Qua thêm chừng mười năm nữa, những phiên chợ kiểu này sẽ dần vắng bóng, rồi thành hoài niệm trong ký ức của cả một thế hệ người.
Tô Nhuyễn vẫn còn vương vấn hoài niệm, hơn nữa cô chưa từng bán buôn ở chợ phiên lần nào, đây quả là một khởi đầu mới mẻ.
Có lẽ do ảnh hưởng của gia đình họ Lý ở kiếp trước, kiếp này cô đặc biệt yêu thích cái không khí người ra người vào, kẻ đón người đưa nhộn nhịp như thế này.
Có điều mấy bọc nguyên liệu làm trang sức vẫn đang trên đường vận chuyển tới, một bọc nhỏ Tô Nhuyễn mang theo, cộng với nguyên liệu làm hoa nhung từ chỗ dì Phúc, tính ra cũng chỉ được chừng trăm món, dĩ nhiên chẳng thấm vào đâu so với nhu cầu.
Nghĩ ngợi một hồi, Tô Nhuyễn liền quyết định đạp chiếc xe ba bánh của nhà mình, ghé qua mấy tiệm may gần đó mua chừng vài chục cân vải vụn. Sợ vẫn chưa đủ, cô còn thẳng tiến cửa hàng bách hóa tổng hợp mua thêm cả vải dệt loại tốt.
Dây buộc tóc thì vẫn phải làm thôi, vì hoa tai, vòng cổ các thứ giá sẽ nhỉnh hơn một chút, còn dây buộc tóc vừa rẻ vừa đẹp lại là món đồ thiết thân ai cũng cần.
Dì Phúc có sẵn chiếc máy may con bướm, hai dì cháu một người cắt, một người may, hiệu suất quả là vượt trội. Vừa nói vừa cười, loáng cái đã làm ra được bảy, tám trăm chiếc.
Cô còn khéo léo dùng những cục bông xù, bướm nhỏ, lá cây... đủ thứ linh tinh mà dì Phúc có sẵn để điểm xuyết lên, trông đẹp mắt vô cùng.
Trước hôm phiên chợ nhóm họp một ngày, Tô Nhuyễn đã mang về mấy thùng giấy cỡ lớn, dán vải nhung đen lên, dựa theo mô hình những quầy hàng đời sau, làm thành một sạp trưng bày trang sức giản dị nhưng bắt mắt. Cô còn sắm thêm một chiếc loa thùng loại lớn.
Sáng tinh mơ hôm sau, mới năm rưỡi sáng, Tô Nhuyễn và dì Phúc đã rời giường. Tô Nhuyễn cưỡi chiếc xe ba bánh, kéo theo dì Phúc cùng một xe đầy ắp hàng hóa, thẳng tiến thôn Ngụy để mở sạp.
Hai dì cháu đến nơi, đã thấy không ít sạp hàng khác tấp nập mở cửa. Tô Nhuyễn và dì Phúc tranh thủ tìm cho mình một chỗ ưng ý, rồi mau mắn bày biện hàng hóa.
Lúc này, khách đi chợ vẫn chưa đông, chủ yếu là người bán hàng. Hai dì cháu tranh thủ thay phiên nhau ghé quầy bánh quẩy đối diện lót dạ buổi sáng.
Dần dà, khách đi chợ cũng lục tục kéo đến, tiếng rao hàng từ các sạp bên trái, bên phải bắt đầu vang lên ồn ã. Trong cái niên đại ấy, chợ phiên không chỉ bày bán đủ thứ vật phẩm, muôn vàn chủng loại, mà những người bán hàng cũng vô cùng thú vị.
Ví dụ như người đàn ông bán giày đối diện, đang đứng trước sạp hàng của mình, cất giọng hát vang: “Chân tôi chân anh, đảm bảo êm chân, không bung keo, không tróc đế, mang mỗi ngày, ba năm năm năm vẫn bền chặt, thậm chí còn truyền lại cho đời sau được ấy chứ…”
Người bán keo nước bên cạnh càng thú vị hơn, giống như làm xiếc ảo thuật, dây lưng dính một viên mạt chược, dưới mạt chược dính một cục đá, miệng thét to: “Bôi là dính, bôi là dính, giật mấy cũng chẳng bong! Từ cổ chí kim, từ thời Tần Thủy Hoàng đến tận bây giờ, hỏi xem có loại keo nào dính bền bỉ được như thế này không cơ chứ…”
Chẳng mấy chốc, người xung quanh đã vây kín thành một vòng. Tô Nhuyễn xem xong cũng thấy nôn nao, muốn sắm ngay lấy một lọ.
Dì Phúc nhìn trước sạp hàng nhà mình chẳng có ai dừng chân, lòng hơi sốt ruột: “Hay là chúng ta cũng thử rao hàng xem sao, Nhuyễn?”
Tô Nhuyễn rút ra một mẩu giấy và cây bút chì, cười nói với dì Phúc: “Dì đừng lo, cứ để đấy cháu lo liệu!”
“Chỉ sợ không tìm được lối ra cho hàng hóa thôi, chứ khách đã tới đông thế này thì còn sợ gì mà chẳng bán được, phải không dì?”
Tô Nhuyễn vén tay áo, giơ loa lên thét to. Giữa một đám giọng đàn ông ồn ã, giọng nói lanh lảnh của con gái cô vô cùng hấp dẫn: “Các cô gái ơi, các chị gái đoan trang ơi! Bảo bối cho mái tóc không thể thiếu trước khi ra đường đây rồi! Búi lên thì đẹp nết, buộc lên thì sang trọng, người ngoài nhìn vào phải khen có mắt thẩm mỹ, càng ngắm càng toát lên vẻ duyên dáng của người phụ nữ Việt Nam mình!”
Cách đó không xa, Lục Thần Minh cùng y tá Mễ rảo bước giữa dòng người tấp nập của hội chợ, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, đều thấy rõ sự ngỡ ngàng trong đáy mắt đối phương.
“Kia… không phải là vợ của lão Lộc đó ư?”
“Không phải chứ?”
Từ một sạp hàng khác, tiếng rao lanh lảnh lại vang lên: “Búi tóc cao quý, dây buộc mỹ miều, vừa lòng đẹp ý, chỉ có tại đây!”
Lục Thần Minh:……
Y tá Mễ gật gù: “Mà quả thực trông hơi giống thật!”