Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 274: Về tứ hợp viện

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Tô Nhuyễn kéo chiếc rương đồ về tứ hợp viện trước, bởi trước khi rời khỏi tỉnh Đông Lâm, cô đã gọi điện báo trước về đây, dì Phúc vẫn ngóng trông bọn họ.

Biết bọn họ định đến sớm, dì Phúc còn quét vôi ve lại nhà cửa một lượt, điều này khiến Tô Nhuyễn có chút áy náy, cô nghĩ bụng cùng lắm mình chỉ tá túc ở đây chừng hai tháng thôi.

Dù sao nơi này cũng là nhà của Lộc Minh Sâm, hơn nữa còn có dì Phúc, cô và Lộc Minh Sâm ở đây nhất định phải đóng kịch, mà hiện tại cô lại đang muốn thoát ly khỏi tình cảnh này.

Nghĩ đến đây, Tô Nhuyễn không khỏi phiền muộn, cô thật sự căm ghét cái dáng vẻ yếu mềm của mình kiếp trước, cô cho rằng một năm sống không ra người không ra quỷ kiếp trước đã đủ để cô khắc cốt ghi tâm rồi, rõ ràng trái tim đã chai sạn hơn hai mươi năm trời, trong khoảng thời gian đó không thiếu những người đàn ông tài giỏi, hết lòng quan tâm cô, nhưng cô chưa từng chút nào rung động. Cho nên khi ký "hợp đồng" với Lộc Minh Sâm cô mới tự tin đến vậy, cảm thấy chắc chắn đời này mình có thể sống an yên một mình.

Nhưng mà hiện tại còn chưa đến một năm, đã tự mình phản lại lòng mình rồi, tuyệt nhiên không thể tiếp diễn.

Đúng lúc khúc mắc trong lòng Lộc Minh Sâm cũng đã thuyên giảm, không còn nặng lòng với ý nghĩ tự hủy hoại bản thân, cô hoàn toàn có thể sống theo những gì mình đã tính toán, một mình một lối, thân ai nấy lo rồi.

Dù sao trên thế giới này chẳng có ai rời xa ai mà không thể sống tiếp, so với ngày nào đó đau đớn đến xé ruột xé gan, thà rằng đừng nên bắt đầu. Tô Nhuyễn cảm thấy sống một mình vẫn an yên tự tại hơn nhiều.

Có điều nếu muốn như vậy, cô phải tìm cho mình một chỗ ở mới. Bởi vì trong mắt người khác, nơi ở hiện tại là sở hữu chung của hai người, hoặc là của Lộc Minh Sâm, khó có thể tách rời.

Có một góc riêng hoàn toàn thuộc về mình giúp cô có đủ tự chủ và cảm giác yên ổn, cũng tiện để cô tĩnh tâm lại lòng mình, cô không muốn mình biến thành kẻ lắm điều, thích gây chuyện vô cớ.

Trước hết phải gạt bỏ ngay ý định thuê nhà. Thành phố Yến lúc này còn chưa nhộn nhịp như sau này, đa phần người lao động vẫn là dân bản xứ, cho nên thị trường cho thuê nhà vốn dĩ đã rất nhỏ, tìm được một căn phòng tử tế càng thêm khó khăn. Nhà lầu thì nghĩ cũng đừng nghĩ tới, thời điểm này thị trường bất động sản còn chưa phát triển, những tòa nhà cao tầng còn chưa đủ chỗ ở, nói gì đến việc cho người ngoài thuê?

Những căn có thể thuê được đều là nhà trệt đơn sơ hoặc nằm trong các khu dân cư phức tạp, không đảm bảo an toàn.

Huống chi cô còn nghe nói, năm đầu tiên đại học bắt buộc phải ở ký túc xá trong trường, còn chưa đầy hai tháng nữa là khai giảng rồi. Nói không chừng cô vừa thuê nhà xong xuôi, dọn dẹp đâu vào đấy thì cũng là lúc nhập học. Với số tinh lực đó, thà cô tranh thủ kiếm tiền mua hẳn một căn nhà còn hơn.

Hiện giờ giá nhà ở thành phố Yến vào khoảng trên dưới hai nghìn đồng một mét vuông. Nếu có thể, cô muốn mua một căn ít nhất sáu bảy mươi mét vuông, để ở cho thoải mái chút.

Trước năm 1998, việc mua nhà đa phần đều là trả đứt một lần chứ chưa có hình thức trả góp.

Nói cách khác, chỉ riêng tiền mua căn hộ thôi đã ngót nghét mười lăm vạn đồng.

Cộng thêm khoản sửa sang, sắm sửa đồ đạc lặt vặt, e rằng cũng phải ngót nghét hai mươi vạn. Dù sao cũng là nơi cô sẽ trú ngụ lâu dài, mọi thứ đều phải hợp ý mới được.

Như vậy, tính cả số tiền cô đang đầu tư cũng không đủ. Trên thị trường chứng khoán có một vạn ba nghìn đồng, trong đó năm nghìn đồng là của Lộc Minh Sâm, tiền lời cô chỉ được một nửa. Sáu nghìn đồng là quỹ sinh hoạt chung của cô và Lộc Minh Sâm, tiền lời từ khoản này, cô cũng không đụng tới, chỉ có hai nghìn đồng từ việc bán đồ trang sức và số tiền xoay sở được từ chỗ Tô Văn Sơn là hoàn toàn thuộc về cô.

Cho dù sang năm bán ra ở lúc đỉnh điểm, có thể thu về năm sáu vạn, cộng thêm công trình của Thiếu Dục kết toán xong, trả hết tiền vay khả năng còn khoảng bảy vạn, mới mười hai mười ba vạn, vẫn còn thiếu bảy vạn.

Nếu tiếp tục rót vốn vào công trình của Ngôn Thiếu Dục, hẳn là cô vẫn sẽ kiếm được kha khá, nhưng Tô Nhuyễn không có ý định nhúng tay nữa. Năm nay cô đã làm gương rồi, sang năm Ngôn Thiếu Dục hoàn toàn có thể tự mình xoay sở vốn liếng, không cần phải chia cho cô một đồng lợi lộc nào.

Cho nên cô phải dựa vào chính mình.

Lúc cô đang cân nhắc thì Lý Nhược Lan gọi điện thoại tới, hóa ra là thư thông báo trúng tuyển của cô đã gửi tới rồi!

Là Đại học Sư phạm Yến Kinh, cô đã thi đỗ!

Tuy rằng nằm trong dự đoán, nhưng khi nhận được tin tức, Tô Nhuyễn vẫn mừng quýnh cả lên, ôm chầm lấy dì Phúc mà cười vui hớn hở. Giấc mộng đại học đã ấp ủ qua hai kiếp người, cuối cùng cũng trở thành hiện thực.

Lý Nhược Lan cũng hân hoan không kém: “Mẹ đã gửi hành lý của con đến đó trước rồi. Riêng giấy báo nhập học, mẹ sẽ nhờ người mang đến tận nơi cho con vào sát ngày khai giảng, để tránh bị thất lạc dọc đường.”

Chuyện nhập học đại học quan trọng đến thế, đương nhiên Lý Nhược Lan muốn tự mình đưa con gái tới trường rồi.

Gác máy điện thoại, dì Phúc mặt tươi rói, kéo Tô Nhuyễn ra chợ mua nào cá nào thịt về nhà: “Gia đình cháu không ở đây, vậy thì hai dì cháu mình cứ tự mừng trước đã.”

“Đáng tiếc Minh Sâm không có nhà, nếu không chắc chắn nó cũng mừng cho cháu biết bao. Chẳng biết bao giờ cái thằng bé ấy mới hoàn thành nhiệm vụ mà về đây nữa.”

Tô Nhuyễn chỉ cười không nói gì. Nhiệm vụ lần này chắc chắn không nguy hiểm, đời trước bảy năm sau anh mới hy sinh, khi mà khúc mắc trong lòng anh đã được gỡ bỏ, chắc chắn sẽ không xảy ra bất trắc nào nữa.

Để mau chóng gạt bỏ những suy nghĩ rối ren ấy ra khỏi tâm trí, Tô Nhuyễn bắt đầu chuyên tâm vào kế hoạch kiếm tiền của mình.

Không phải cô định làm chuyện gì lớn lao, trước mắt quan trọng nhất vẫn là việc học hành. Cô chỉ định bán đồ trang sức làm thủ công, chi phí bỏ ra ít mà thu lời lại nhanh.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 274: Về tứ hợp viện