Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 273: Anh định nuốt chửng em

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Thân thể khô nóng, Lộc Minh Sâm cảm thấy khát nước, muốn dậy rót chút nước uống, lạ lùng thay, anh cứ không tài nào mở mắt ra được.

“Anh Minh Sâm?” Một bàn tay đặt trên n.g.ự.c anh, cơ thể anh càng thêm nóng bức.

“Muốn uống nước à?” Giọng nói kia hỏi tiếp: “Sao lại cứ không chịu vào nhỉ?”

Rất nhanh một đôi môi mềm mại đã áp xuống, cuối cùng anh cũng "uống" được nước, nhưng mà càng "uống" lại càng khát, những rung động điên cuồng dâng trào trong lồng ngực. Nhận thấy người kia sắp rời xa mình, gần như anh không khống chế nổi mà ngăn đối phương lại, níu chặt lấy thứ duy nhất có thể dập tắt cơn khát trong anh, không cho nàng thoát đi.

Không đủ, vẫn không đủ…… Luôn có cảm giác phải nuốt chửng người trong lòng mới có thể dập tắt cơn khát cháy bỏng tận xương cốt.

Nghe tiếng cô nức nở, anh biết không nên để cô khóc. Lộc Minh Sâm cuối cùng cũng mở mắt, nhìn thấy quần áo trên người Tô Nhuyễn gần như rách toạc. Cô ôm ghì chiếc váy đỏ nát bươm trước ngực, nước mắt lưng tròng, trông như cành lê đẫm mưa, hỏi: “Lộc Minh Sâm, anh... anh định làm gì em?”

!!!!

Lộc Minh Sâm mở choàng mắt, lọt vào tầm mắt là bóng tối vô tận, là một giấc mơ...

Anh cố gắng lấy lại hơi thở, nhìn xuống chiếc đồng hồ dạ quang trên cổ tay, mới ba giờ sáng.

Tô Nhuyễn bên cạnh khẽ trở mình, Lộc Minh Sâm lập tức giật mình ngồi bật dậy, vội vàng đứng lên rời khỏi giường.

Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Tô Nhuyễn bị những tiếng động lục đục làm cho tỉnh giấc. Vừa sờ sang bên cạnh, đã không thấy bóng dáng Lộc Minh Sâm đâu, cô hoảng sợ vội vàng bật đèn lên, lúc đó mới hơn bốn giờ sáng.

Ánh đèn le lói bên ngoài, Tô Nhuyễn vội vàng xuống giường, đẩy cửa bước ra. Lộc Minh Sâm đang đứng ngay trước cửa phòng.

Các nhà hàng xóm đều đèn đóm sáng trưng, trong không khí tràn ngập cảm giác khẩn trương.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tô Nhuyễn hơi hoảng hốt.

Cơ thể Lộc Minh Sâm hơi cứng lại, xoay người đi nhanh ra ngoài: “Có nhiệm vụ khẩn cấp.”

Tô Nhuyễn đuổi theo, ra cửa lại trông thấy Lục Thần Minh đang ôm chặt y tá Mễ nhà đối diện: “Xin lỗi em, hôm nay phải để em ở một mình rồi. Có điều đừng lo lắng, khi về nhất định anh sẽ bù lại tuần trăng mật cho em.”

Phía đông, đoàn trưởng Dư hiếm khi dịu dàng xoa đầu cô giáo Hàn: “Trong nhà phải nhờ cậy cả vào em rồi.”

Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm, nghiến răng nói: “Tuy rằng hai ta thân ai nấy lo, nhưng ít ra cũng là bạn bè. Chuyện lớn thế này mà anh định lặng lẽ mà đi sao?”

Lộc Minh Sâm kêu oan: “Không phải, anh đang định nói với em.”

Tô Nhuyễn cả giận: “Anh định lừa gạt ai chứ! Rời giường không gọi em lấy một tiếng, nếu em không nghe thấy động tĩnh, có phải anh sẽ cứ thế mà đi mất không?”

Lộc Minh Sâm không biết giải thích thế nào. Lúc nhận được nhiệm vụ, anh đâu có ở trên giường, mà đang giặt giũ quần áo ở phòng phía đông. Ánh mắt anh dừng trên gương mặt Tô Nhuyễn, rồi lại nghĩ đến giấc mộng hoang đường của mình. Yết hầu anh khẽ trượt lên trượt xuống, nói khẽ: “Anh... anh quả thật là định nói với em mà.”

“Tập hợp!” Tiếng hiệu lệnh đã vang lên dứt khoát.

Lộc Minh Sâm giơ tay, hình như muốn xoa đầu Tô Nhuyễn, cuối cùng chỉ vẫy tay nói: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”

Dứt lời, anh vội vàng xoay người rời đi. Những người khác cũng lục tục theo anh trèo lên xe jeep. Lục Thần Minh không ngừng ngó đầu ra nhìn y tá Mễ, còn Tô Nhuyễn thì lại không thấy được dù chỉ nửa bóng dáng Lộc Minh Sâm.

Cô khẽ xoay chuỗi hạt trên cổ tay, đột nhiên bật cười tự giễu: “Khỉ thật, mình đúng là phát điên rồi!”

Trên xe, đoàn trưởng Trương thở dài với Lục Thần Minh: “Y tá Mễ nhà cậu phải chịu ấm ức rồi, mới kết hôn ngày đầu.”

Lục Thần Minh cũng nghiến răng nghiến lợi: “Lần này ông đây phải đánh c.h.ế.t bọn họ.”

Anh ta huých huých Lộc Minh Sâm: “Cậu thì sao? Có phải Tô Nhuyễn nhà cậu cũng sợ hãi hay không?”

Nhớ tới đôi mắt cô còn vương vẻ kinh hoảng ban nãy, trong lòng Lộc Minh Sâm đột nhiên có chút lo lắng. Lẽ ra vừa rồi anh nên nói chuyện tử tế với cô mới phải.

Đoàn trưởng Dư cũng thở dài: “Đừng nói các cậu, đã bao nhiêu năm rồi cô giáo Hàn nhà tôi vẫn chưa quen đâu.”

“Các cô ấy gả cho chúng ta quả thực không dễ dàng gì. Nhiều khi tôi nghĩ, nếu để cô ấy lấy một người khác bên ngoài, chỉ cần không phải kẻ ăn nhậu cờ bạc, trăng hoa gì đó, chắc chắn sẽ tốt hơn là lấy chúng ta.”

“Chưa nói tới chuyện chúng ta cả ngày khiến các cô ấy phải lo lắng đề phòng, nhỡ ngày nào đó đột nhiên…”

“Ai chà, phi phi phi!” Lục Thần Minh tức giận mắng: “Anh có biết ăn nói không thế? Tôi vừa mới kết hôn, đừng có nói mấy lời gở miệng! Tôi còn phải bạc đầu giai lão với y tá Mễ nhà tôi đó.”

“Huống chi Lộc điên cũng ở đây, chẳng lẽ cậu ta lại để vợ mình thủ tiết ư?”

Lục Thần Minh hỏi Lộc Minh Sâm: “Phải không đó, đoàn trưởng Lộc?”

Lộc Minh Sâm ngơ ngẩn nhìn về phía trước, độ ấm trong đáy mắt lụi tắt dần, chỉ cúi đầu lặng thinh không đáp lời.

Phía bên này, mọi người nhìn nhau đầy bối rối, bên kia, hậu phương các chị em quân nhân cũng chẳng thể yên lòng.

Tiễn người nhà đi rồi, y tá Mễ không về nhà ngay, mà đi thẳng đến nhà Tô Nhuyễn: “Đoàn trưởng Lộc nhà cô có nói khi nào anh ấy sẽ trở về không?”

Bà Trương cũng đã có mặt, dù sao bà đã trải qua nhiều lần cảnh này nên chẳng chút bối rối nào: “Bọn họ đi làm nhiệm vụ thì thường không báo trước với người nhà đâu.”

“ Nhưng hai đứa đừng lo lắng, nhiệm vụ kiểu này một năm ít nhất cũng có ba bốn bận.”

“ Tôi thấy sắc mặt con trai tôi vẫn ổn, chắc không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, khả năng một hai tuần nữa sẽ quay về thôi.”

Dẫu lý trí hiểu là thế, song lòng người làm sao tránh khỏi khắc khoải lo âu.

Ngày hôm sau, y tá Mễ trực tiếp quay về bệnh viện làm việc, nếu nhiệm vụ có điều gì nguy hiểm, bệnh viện thường là nơi nhận được tin tức đầu tiên.

Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ một lát, rồi cũng thu xếp đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Lộc Minh Sâm đã thể hiện rõ ràng thái độ hợp tác, nếu cô cứ đeo bám thì thật chẳng ra thể thống gì.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 273: Anh định nuốt chửng em