Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 272: Ấu trĩ

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lộc Minh Sâm đã làm mẫu như thế, Đoàn trưởng Dư cũng bắt chước, đứng khom người dưới bậc thang, mặt hướng về phía cô giáo Hàn, vẫy vẫy tay: “Tới đây nào? Anh cũng cõng em về nhé?”

Cô giáo Hàn vỗ nhẹ vào vai anh ta một cái, nụ cười trên môi giãn ra tươi tắn, hiển nhiên lần này đã dỗ dành thành công. Đoàn trưởng Dư thấy vậy, trong lòng vô cùng cao hứng, cũng chẳng buồn bận tâm việc đối phương từ chối, cứ thế dứt khoát đi tới trước mặt cô ấy, khom lưng kéo cô ấy lên, cong chân chạy vụt về phía trước.

“Anh muốn em ngã c.h.ế.t à, lớn tuổi đến vậy rồi mà còn làm trò gì thế không biết!” Cô giáo Hàn ngượng ngùng mắng yêu, nhưng nét mặt lại ngọt ngào như đường.

Vốn dĩ Lộc Minh Sâm đã định từ bỏ ý định, nhưng thấy cảnh ấy lại bắt đầu rục rịch ý định trêu chọc. Tô Nhuyễn sợ anh bất thần nhấc bổng mình lên, vội vàng chạy đi trước.

Sau khi chạy ra xa một quãng, cô quay đầu lại nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lộc Minh Sâm, không nhịn được mà bật cười khúc khích.

Nhìn thấy cô cười như vậy, Lộc Minh Sâm cũng phì cười theo, nhanh chân đuổi tới: “Em không cho rằng mình có thể trốn thoát khỏi tay anh đâu chứ?”

Dứt lời, anh vươn tay ra. Tô Nhuyễn còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị anh kéo đến bên cạnh. Đầu cô nghiêng theo quán tính, thiếu chút nữa đã đập vào vai anh, may mà được một bàn tay mạnh mẽ chắn lại kịp thời. Lộc Minh Sâm bật cười, nói: “Thấy chưa, có trốn cũng không thoát khỏi bàn tay anh đâu.”

Tô Nhuyễn tức giận đá anh một cái, rồi cũng phá lên cười.

Một đám người cứ thế đùa giỡn, cười nói rôm rả trên đường về nhà.

Tô Nhuyễn nằm lăn ra giường, nhìn Lộc Minh Sâm đi tới, cô liền giơ chân lên định ngáng anh một cái. Không ngờ Lộc Minh Sâm lại theo phản xạ duỗi tay bắt lấy cẳng chân cô.

Hai người đều sững sờ trong giây lát. Lộc Minh Sâm mau chóng buông tay ra, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên mà nói: “Anh đi nấu nước nóng đây.”

Tô Nhuyễn ngồi dậy, không nhịn được sờ sờ cổ chân mình. Dường như vẫn còn vương vấn hơi ấm, khiến hai gò má cô đều hơi nóng bừng lên.

Lần đun nước nóng này Lộc Minh Sâm mất hơn nửa tiếng đồng hồ. Lúc anh bước vào nhà trên, trên người đã mang theo một tầng hơi nước mỏng, hiển nhiên là đã tắm rửa trước đó rồi.

Anh dùng khăn mặt xoa tóc, không nhìn Tô Nhuyễn, chỉ nói: “Nước nóng đã sẵn sàng rồi, em cũng đi tắm đi.”

Vì nhà cửa chưa thu dọn xong, căn nhà trệt cũng không có máy sưởi, không có vòi hoa sen, ống thoát nước gì cả. Vậy nên bọn họ đành dùng gian phòng trống phía đông làm nơi tắm rửa, bên trong đặt hai chiếc bồn tắm lớn để vệ sinh cá nhân đơn giản. Nếu là mùa hè thì còn tạm ổn, chứ sang đến mùa đông lạnh giá thì phải tới nhà tắm tập thể để tắm giặt cho tiện.

Thế nhưng vẫn còn chưa mấy tiện nghi, Tô Nhuyễn khẽ xoa cánh tay, trong lòng thầm nghĩ đến dáng vẻ thư thái khắp người của Lộc Minh Sâm hôm nay, hiển nhiên nơi này khiến anh rất thả lỏng. Có lẽ cô phải sửa sang lại căn nhà một chút mới được, ở tạm thì còn có thể chấp nhận, nhưng muốn ở lâu dài, cô muốn mọi thứ thuận tiện và dễ chịu hơn.

Tô Nhuyễn dùng khăn bông quấn lại mái tóc dài của mình, thay một bộ quần áo rộng rãi rồi bước ra ngoài, lại trông thấy Lộc Minh Sâm đang đứng giữa sân, nheo mắt, vẻ mặt không mấy vui vẻ nhìn sang căn nhà đối diện.

Sau đó cô nghe thấy giọng Lục Thần Minh vọng sang: “Chậc, quần áo con gái giặt giũ thật phiền phức.” Tuy là lời ghét bỏ, nhưng giọng điệu lại khoe khoang ra mặt.

Tô Nhuyễn nhìn sang, liền trông thấy tên kia đang phơi một chiếc váy đỏ rực trong sân, chính là bộ váy mà y tá Mễ đã mặc hôm nay.

Tô Nhuyễn đoán có lẽ y tá Mễ say rượu, nôn mửa ra quần áo. Lục Thần Minh này cũng thật là siêng năng.

Thấy Lộc Minh Sâm liếc nhìn bộ quần áo vừa thay của mình, ánh mắt lại dừng lại ở căn phòng phía đông, Tô Nhuyễn vội vàng ngăn cản: “Dừng tay!”

Trong chậu quần áo bẩn có cả quần áo lót của cô đó, anh ta lại giở chứng gì thế này?

Đẩy anh trở về phòng rồi, Tô Nhuyễn vừa buồn cười vừa bất lực, nói: “Người ta là vợ chồng thật, anh so đo với người ta làm gì, thật ấu trĩ!”

Lộc Minh Sâm đáp: “Dựa theo nội dung hợp đồng, anh không thể để em mất mặt mũi trước mặt người khác.”

Tô Nhuyễn ngẩn ngơ, tâm trạng đang hân hoan bỗng chốc như bị tạt một chậu nước lạnh, đầu óc vốn đang như một mớ bòng bong lập tức tỉnh táo.

Cô che mặt, đột nhiên bật cười: “Thật đúng là…… khờ khạo quá đỗi…”

Lộc Minh Sâm nghi hoặc nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn khẽ lau mặt, cười nói: “Không sao, anh làm vô cùng tuyệt! Có điều sau này không cần nhượng bộ em như thế này nữa, thể hiện vợ chồng ân ái là được rồi, không cần anh phải làm đến mức ấy.”

Lộc Minh Sâm nhìn nụ cười của cô, luôn có cảm giác không được tự nhiên cho lắm: “Không sao, vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.”

“Vậy cũng không cần.” Tô Nhuyễn nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Sau này không cần đối xử với em tốt như vậy, dù sao đã ra khỏi tỉnh Đông Lâm rồi, em cũng không tùy quân, anh cứ sống như trước kia đi, muốn sống thế nào thì sống như vậy, không cần bận tâm đến em, ngược lại, em cũng vậy, em cũng phải lo liệu công việc của mình.”

Lộc Minh Sâm sửng sốt, cảm thấy như có thứ gì đó đè nặng lồng ngực, nhưng mà hình như lời Tô Nhuyễn nói không hề sai.

Tô Nhuyễn nhìn anh, khẽ thở dài một tiếng, cầm chăn của mình lên cuộn mình vào phía trong: “Được rồi, mệt quá đi mất, em ngủ trước đây, ngủ ngon.”

Lộc Minh Sâm ngây người nhìn Tô Nhuyễn, sao lại cảm thấy lúc này khoảng cách giữa anh và cô xa cách đến thế? Điều này khiến anh bất giác hoảng hốt……

……

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 272: Ấu trĩ