Đúng là Lộc Minh Sâm sắp về thật. Sau khi hoàn tất báo cáo cuối cùng, anh tựa lưng vào ghế, khẽ thở phào một tiếng.
Anh xoa xoa thái dương, chần chừ một chút, rồi đưa tay rút ra một tấm ảnh từ trong túi áo.
Nếu Tô Nhuyễn có mặt ở đây, ắt hẳn cô sẽ nhận ra một trong số đó là tấm ảnh cưới mà năm ngoái cô vẫn ngỡ đã thất lạc. Trong ảnh, Tô Nhuyễn trong tà áo sườn xám đỏ thẫm nghiêng đầu tựa vào người Lộc Minh Sâm, ánh mắt lém lỉnh khẽ liếc nhìn anh, nở nụ cười tinh nghịch.
Ánh mắt Lộc Minh Sâm vô thức dừng lại trên khuôn mặt yêu kiều diễm lệ ấy, tràn đầy tình ý mà ngay cả chính anh cũng không hề hay biết.
Tiếng đập cửa vang lên, Lộc Minh Sâm vội vàng cất ảnh vào trong túi: “Mời vào.”
Bùi Trí Minh ngó đầu qua cửa: “Thủ trưởng, chúng ta thật sự không ăn cơm, cứ thế rời đi sao?”
“Đại Ưng đã lo liệu một bữa tiệc tiễn đưa linh đình, mâm cao cỗ đầy rồi.”
Lộc Minh Sâm thu xếp tài liệu, nói: “ Tôi đi rồi, bọn họ mới có thể thực sự ăn mừng. Đi thôi, mười phút nữa xuất phát.”
“Vâng! Chúng ta đi rồi bọn họ mới thật sự cao hứng.” Bùi Trí Minh cười hì hì: “Vẫn là thủ trưởng biết săn sóc. Cái nơi khỉ ho cò gáy này chỉ có mỗi anh là có thể nán lại lâu đến thế, em chỉ mong mọc cánh bay về ngay tắp lự.”
Lộc Minh Sâm liếc mắt nhìn anh ta cảnh cáo: “Còn không mau đi.”
Bùi Trí Minh cao hứng phấn chấn chạy biến.
Đưa tài liệu đã sửa soạn xong qua phòng làm việc của sư trưởng, Lộc Minh Sâm nhanh chân xuống lầu, đi ngang qua cửa kính lớn, bước chân bỗng ngừng lại, chỉnh trang lại đai lưng một chút, ánh mắt không kìm được dừng trên vết sẹo dưới mắt trái.
Cách đó không xa, một mái đầu lén lút thò ra khỏi cửa, lớn mật nói: “Thưa Huấn luyện viên, trông anh đã đủ bảnh bao rồi, đâu cần chỉnh sửa nữa.”
Một cái đầu khác nhìn qua: “Huấn luyện viên, tự dưng anh lại chải chuốt đến thế, chắc là về gặp cô gái nào rồi phải không?”
Phía sau còn vài người nữa mở miệng trêu đùa.
Lộc Minh Sâm chỉnh lại mũ quân đội, thong thả nói: “Nếu các cậu không muốn tôi rời đi đến thế, vậy tôi tặng các cậu một nhiệm vụ cuối cùng làm quà chia tay nhé.”
Mấy cái đầu kia lập tức quay phắt người định bỏ chạy, nhưng mệnh lệnh của Lộc Minh Sâm đã thốt ra: “Nghiêm! Giải tán! Chạy năm mươi vòng quanh sân vận động! Bắt đầu!”
Đám người kia vừa theo phản xạ mà răm rắp làm theo, vừa kêu rên.
“Không phải chứ, sắp lên đường rồi mà còn hành hạ chúng tôi thế này, Huấn luyện viên, tim anh làm bằng sắt hay sao vậy?”
“Bây giờ tôi tin anh ấy không có bạn gái rồi, chắc chắn là vì không có cô gái nào nên mới tức giận đến thế!”
Có người ngoan cố bày tỏ sự bất mãn với vị huấn luyện viên nghiêm khắc như Diêm Vương kia: “Huấn luyện viên, anh cứ thế này thì làm sao mà kiếm được bạn gái cho nổi chứ!”
Lộc Minh Sâm khẽ nhướng mí mắt, nhấc chân bước ra ngoài.
…
“Trời ơi, hơn một tháng rồi, em sắp ngột thở đến nơi rồi!” Bùi Trí Minh hưng phấn nắm chặt lấy tay lái, đường núi quanh co mà vẫn muốn lướt đi như bay. Thế mà Lộc Minh Sâm lại chẳng hề mắng mỏ, chỉ im lặng nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn phía trên đầu, để mặc chiếc ghế dưới m.ô.n.g cứ nảy tưng bừng theo từng cú xóc.
Hai giờ chiều bọn họ đã tới trụ sở chính.
Báo cáo kết quả công việc xong, Lộc Minh Sâm trở lại văn phòng một chuyến, do dự nhấc chiếc điện thoại đặt trên bàn, gọi một cú điện thoại: “Dì Phúc, Tô Nhuyễn có ở đó không...?”
Cúp điện thoại, Lộc Minh Sâm mở ngăn kéo bàn, lấy ra một tuýp thuốc mỡ trị sẹo, thoáng chần chừ, cuối cùng vẫn đưa tay thoa lên vết sẹo dưới khóe mắt.
Vừa xuống lầu, Bùi Trí Minh đã lái xe chờ sẵn: “Thủ trưởng, đưa anh về khu tập thể trước nhé?”
Lộc Minh Sâm mở cửa xe nhảy lên ghế phụ: “Tới bệnh viện.”
Anh nghi hoặc nhìn Hoàng Hải Uy và Hách Đán đang ngồi ghế sau: “Hai cậu cũng có mặt ở đây sao?”
Hoàng Hải Uy cười hì hì nói: “Vốn định sau khi đưa anh về nhà, bọn em sẽ đến bệnh viện, nào ngờ lại tiện đường đi chung.”
Hách Đán đầy phấn chấn reo lên: “Phải rồi, có khi nào những chuyện này lại vô tình giúp chúng ta phân tán sự chú ý không nhỉ? Giờ thì cả bệnh viện ai cũng biết tình cảm giữa anh cả và chị dâu khăng khít đến nhường nào, chắc chắn không ai dám tơ tưởng đến anh cả nữa, có lẽ mắt họ sẽ chuyển sang nhìn chúng ta chăng?”
Bùi Trí Minh còn đang ngờ vực: “Trước đó không phải người ta đồn ầm lên là anh cả và chị dâu đã ly hôn rồi sao? Lời đồn tan nhanh đến vậy à?”
Ngày Lục Thần Minh cưới vợ anh ta không có nhà, nên tin tức đã hơi lạc hậu một chút.
Hoàng Hải Uy cười tủm tỉm nói: “Còn chẳng phải vì sức hút của chị dâu chúng ta quá lớn sao? Chính cô y tá Mễ kia đã tự mình đứng ra đính chính tin đồn. Hiện giờ hai người họ thân thiết lắm đấy!”
“Y tá Mễ và chị dâu à?” Bùi Trí Minh ngạc nhiên ra mặt, nhưng rồi lại nghĩ, nếu là Tô Nhuyễn thì không có gì là không thể. Anh ta giơ ngón cái lên, tấm tắc khen: “Quả nhiên là chị dâu, chuyện gì cũng có thể giải quyết được!”
Nghe những lời tán thưởng này, khóe môi Lộc Minh Sâm bất giác khẽ cong lên.
Hách Đán càng hưng phấn hơn, nói: “Phải nói sao, hiện giờ ở bệnh viện, danh tiếng của chị dâu nhà ta tuyệt đối không kém cạnh anh cả đâu đấy!”
Ba người đều đưa mắt nhìn anh ta, Hách Đán không giấu giếm, lập tức kể lại câu chuyện một cách sinh động như thật: “Chuyện này phải bắt đầu từ ông anh vợ của Triệu Lôi…”
“…Nghe thấy Hoàng Tiểu Thảo kêu cứu, chị dâu không chút do dự, cầm theo một con d.a.o sải bước tới, lột quần người phụ nữ kia, lục soát ra tận một trăm đồng… Cuối cùng dọa đôi nam nữ kia sợ đến mức tè ra quần, phải bỏ chạy trối c.h.ế.t ngay trong đêm…”
Hoàng Hải Uy nghe đến mê mẩn, sau đó lại tỏ vẻ nghi ngờ: “Cậu chắc chắn người cậu đang nói là chị dâu, chứ không phải một đại ca thổ phỉ nào đó sao?”
Bùi Trí Minh cũng nghi ngờ không kém: “Không thể nào, chị dâu của chúng ta không đến nỗi thô bạo vậy đâu.”
Lộc Minh Sâm bỗng nhớ lại lần Tô Nhuyễn cầm bình sứ đập vào đầu Lộc Thải Hà…
Hách Đán thấy biểu cảm đó của anh, như tìm thấy bằng chứng ủng hộ mình, liền lớn tiếng: “Các cậu xem kìa, anh cả kiêu hãnh đến mức nào! Anh ấy đã ngầm thừa nhận rồi, các cậu còn nghi ngờ cái gì nữa? Chẳng lẽ các cậu nghĩ tôi cũng là cái thằng nhãi Lục Thần Minh kia, chuyên đi bịa đặt lung tung sao?”
Quả thực Hách Đán không phải người như vậy, đợi sau khi tới bệnh viện, Bùi Trí Minh lập tức tin tưởng hoàn toàn.