“Anh cả, anh có nhận ra không, ánh mắt đám y tá nhìn anh đã không còn giống như nhìn về một người hiền lành nữa, mà giống như đang nhìn một gã chồng bị quản thúc vậy, trong sự tôn kính lại ẩn chứa chút cảnh cáo…”
Hoàng Hải Uy tiếp lời: “ Đúng vậy, họ cảnh cáo anh nên biết điều mà an phận, đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, phụ bạc trại… À, không, là không thể phụ lòng chị dâu.”
“Đoàn trưởng Lộc vẫn định phụ bạc Tô Nhuyễn à?” Giọng cô y tá Mễ từ phía sau bất ngờ vọng đến.
Mấy người đều quay đầu lại.
Bùi Trí Minh cười cợt nói: “Ối chà, y tá Mễ sao lại ra mặt bảo vệ chị dâu nhà chúng tôi thế này?” Giọng nói của anh ta mang theo vài phần châm chọc.
Y tá Mễ lườm anh ta một cái: “Sao hả? Là tôi trước kia suy đoán bậy bạ, khiến người ta hiểu lầm Tô Nhuyễn, được chưa? Giờ tôi đã đứng ra đính chính rồi, sao cậu còn chấp nhặt mãi không tha cho tôi thế? Lòng dạ hẹp hòi như vậy thì có mơ cũng chẳng tìm được bạn gái đâu!”
Bùi Trí Minh không ngờ đối phương lại thẳng thắn nhận sai như vậy, lập tức ngượng chín mặt, vội vàng xin tha: “Là lỗi của tôi, y tá Mễ đúng là người dám yêu dám hận, dám làm dám chịu, đích thị là nữ hào kiệt!”
Y tá Mễ bị chọc cười, lại khẽ hừ một tiếng: “Nhắc mới nhớ, lần đó Chính ủy Vương cũng đích thân mở lời bảo anh ấy ly hôn đi, tôi đâu có nghe lầm. Chẳng lẽ Tô Nhuyễn là người muốn bỏ anh à?” Cô nghi ngờ nhìn Lộc Minh Sâm.
Lộc Minh Sâm liếc mắt nhìn đối phương, đáp trả: “Theo cái tên Lục Thần Minh kia mà, sao cái tốt thì không học lại học cái thói xấu chuyên bịa đặt lung tung thế hả?”
Y tá Mễ không phục: “Anh mới là kẻ bịa đặt!”
Chị y tá Đan đi ngang qua, mỉm cười nói: “Nếu tin đồn này mà là thật, hẳn bác sĩ Hà sẽ mừng húm đấy nhỉ!”
Cô ấy lại trêu chọc thêm: “Đoàn trưởng Lộc này, anh liệu mà đối xử tử tế với đồng chí Tô đó nhé, xem kìa, những kẻ muốn ‘cạy góc tường’ nhà anh đã bắt đầu xếp hàng dài rồi đấy!”
Thấy Lộc Minh Sâm vô thức cau mày, y tá Mễ lại cười tủm tỉm ra mặt. “Tô Nhuyễn chắc đang ở phòng bệnh của Triệu Lôi, muốn tìm cô ấy thì anh cứ qua đó.” Nói đoạn, cô ấy quay người đi thẳng một mạch.
Trên đường đến phòng bệnh của Triệu Lôi, Bùi Trí Minh lén lút chọc chọc Lộc Minh Sâm, nhỏ giọng nói: “Lão đại, anh xem sức hút của chị dâu lớn chưa kìa, anh phải giữ chặt đó.”
Lộc Minh Sâm mím chặt môi, liếc nhìn ba người đang lẽo đẽo theo sau, đoạn cất lời, giọng dứt khoát: “Các cậu, giải tán hết đi!”
Trong căn phòng bệnh của Triệu Lôi, Tô Nhuyễn vừa dứt lời về kế hoạch tuyển người của mình với hai vợ chồng anh ta.
Mặt Triệu Lôi lộ rõ vẻ cảm kích: “Chị dâu, cảm ơn chị nhiều lắm.”
Anh ta đã được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng bệnh thông thường, chỉ khoảng một tháng nữa là có thể xuất viện. Chuyện Tiểu Thảo mang thai thật sự mang đến cho anh ta một hy vọng lớn lao, nhưng đồng thời cũng là một gánh nặng không nhỏ. Mấy ngày nay, anh ta vẫn luôn rầu rĩ nghĩ về cuộc sống tương lai.
Bị thương tật như thế này, anh ta nhất định phải xuất ngũ, nhưng Triệu Lôi không cam lòng quay về chốn thâm sơn cùng cốc nghèo khó lạc hậu kia. Nhập ngũ ngần ấy năm, kiến thức cũng được mở mang nhiều, anh ta biết nếu cứ thế trở về thì khó mà xoay sở nổi. Vả lại, ở quê nhà cũng chẳng còn ai để anh ta bận lòng nhớ thương.
Có thể ở lại thành phố Yến là tốt nhất, chỉ e rằng với tình trạng của anh ta hiện giờ, việc tìm được một công việc thích hợp sẽ vô cùng khó khăn.
Không ngờ Tô Nhuyễn lại trực tiếp ngỏ lời mời cả hai vợ chồng anh ta về làm việc cho mình.
Sắc mặt Hoàng Tiểu Thảo cũng trở nên giãn ra, vẻ lo âu bao lâu nay biến mất.
Trải qua hơn một tháng tĩnh dưỡng và điều trị, hiện giờ trông cô ấy đã tốt hơn rất nhiều, trên má cũng đã có thêm chút thịt, có thể nhìn ra được vẻ đẹp thanh tú, dịu dàng của người con gái.
Cô ấy ngồi bên mép giường Triệu Lôi, trong mắt lấp lánh niềm vui sướng.
Hoàng Tiểu Thảo cũng không muốn quay về quê, về đó chắc chắn anh trai chị dâu sẽ không bỏ qua cho cô ấy, nhưng ở lại nơi này lại luôn tràn ngập bất an.
Có điều bây giờ thì khác rồi, bọn họ sắp có một công việc ổn định, có thể an cư lạc nghiệp được rồi.
Tô Nhuyễn nói: “Thật ra xưởng nhỏ của tôi không hề có hàm lượng kỹ thuật gì đáng kể, tôi cần hai vợ chồng cậu, cần những người đáng tin cậy. Nếu không có hai người, e rằng tôi cũng khó lòng mà làm nên chuyện.”
“Chị dâu, chúng em nhất định sẽ chăm chỉ làm việc.” Triệu Lôi nghiêm túc nói, cả người anh ta cũng nhẹ nhõm đi nhiều.
Hoàng Tiểu Thảo nhẹ nhàng nắm lấy tay chồng mình, hai người nhìn nhau mỉm cười mãn nguyện.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của hai người bọn họ, trong lòng Tô Nhuyễn cũng cảm thấy vui lây. Cô hy vọng đời này Triệu Lôi sẽ có được một cái kết trọn vẹn, ấm êm, và cũng hy vọng những người từng cống hiến vì quốc gia đều có một kết cục viên mãn.
Tạm biệt hai người ra khỏi phòng bệnh, vừa tới chỗ ngoặt Tô Nhuyễn đã ngẩn người.
Lộc Minh Sâm đứng sừng sững ở đó, ánh mắt gần như dán chặt lên người cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh về rồi.”
Tô Nhuyễn hoàn hồn, mỉm cười đáp: “Hoan nghênh anh trở về, vất vả rồi. Lần này có phải được nghỉ ngơi thêm mấy ngày không?”
Nhìn vẻ mặt xã giao của cô, trong lòng Lộc Minh Sâm cảm thấy chưng hửng, lại không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành gật đầu.
Nhận thấy những ánh mắt tò mò của người xung quanh đã bắt đầu đổ dồn về phía mình, Tô Nhuyễn khẽ cười, giọng nhẹ nhàng: “Vậy đi thôi, chúng ta về nhà nào!”
Lộc Minh Sâm trong lòng nhẹ nhõm hơn chút, đi theo Tô Nhuyễn ra ngoài.
Nhưng anh chưa kịp vui mừng bao lâu, sau khi hai người vừa rời bệnh viện, Tô Nhuyễn đã chủ động lên tiếng: “Dừng xe ở đây được rồi. Anh vừa hoàn thành nhiệm vụ hẳn là rất mệt mỏi, nên về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Em sẽ bắt xe buýt từ đây, chỉ cần một chuyến là có thể về thẳng nhà mình.”
Lộc Minh Sâm siết c.h.ặ.t t.a.y lái, vẫn kiên trì: “Anh đưa em về.”
Tô Nhuyễn mỉm cười, nụ cười phảng phất vẻ xa cách: “Thôi mà. Nếu anh đưa em về tới nhà rồi, dì Phúc nhìn thấy, chắc chắn anh sẽ không đi được đâu.” Cô nói rồi lại đưa tay che ngực, giả vờ cảnh giác: “Không phải anh có ý đồ gì với em đấy chứ?”
Rõ ràng vẫn là câu đùa cợt như mọi lần, ngữ điệu cũng chẳng khác xưa, nhưng không hiểu sao anh lại chẳng thấy buồn cười chút nào.
Không chỉ không buồn cười, mà trong lòng còn cảm thấy thật khó chịu.
Cuối cùng, Tô Nhuyễn vẫn cương quyết một mình đón xe buýt trở về nhà.
Lộc Minh Sâm nhìn theo chiếc xe buýt khuất dần ở góc đường, đứng ngơ ngẩn một lúc lâu, mới chậm rãi quay đầu, lái xe về khu tập thể gia đình quân nhân.
Đêm khuya, nằm trên chiếc giường đôi trống trải, đây là lần đầu tiên Lộc Minh Sâm trằn trọc không sao ngủ được. Anh xoay người nhìn sang khoảng trống bên cạnh, cảm giác thỏa mãn khi ôm ấp "nhuyễn ngọc ôn hương" vào lòng sáng sớm ngày đó chợt hiện về rõ ràng, sống động đến lạ. Càng khiến sự cô tịch hiện tại trở nên khó chịu hơn bội phần.
Anh có thể thực sự trở về cuộc sống như trước kia, một cuộc sống không có cô hay không?