Gần như Lộc Minh Sâm không hề chợp mắt cho đến tận hừng đông.
Sau tiếng kẻng báo hiệu vang lên, anh rời giường rửa mặt rồi ra thao trường huấn luyện. Ăn sáng xong ở nhà ăn tập thể, bước chân anh bỗng ngập ngừng. Anh do dự một lát rồi xoay người, quay về khu tập thể.
Tô Nhuyễn đã mang hết đồ đạc của cô đi, chỉ còn lại đồ của anh được sắp xếp gọn gàng trong ngăn tủ. Trên bàn sách, quyển "Lịch sử chiến tranh" anh chưa đọc xong vẫn còn nằm đó.
Lộc Minh Sâm ngồi xuống trước bàn, chỉ lật được hai trang thì ánh mắt đã bị một cái lỗ nhỏ trên mặt bàn hấp dẫn. Anh nhớ rõ khi Tô Nhuyễn làm đồ trang sức giúp y tá Mễ, cô đã cầm không chắc kim, để nó rơi xuống tạo thành cái lỗ này.
Dáng vẻ nhe răng trừng mắt của cô khi ấy vì bị dọa thực sự rất thú vị…
Lộc Minh Sâm xoa xoa thái dương, lại đứng ngồi không yên. Thật kỳ lạ, rõ ràng trước kia ngày nghỉ nào của anh cũng trôi qua như thế này, sao bây giờ lại luôn có cảm giác trống trải đến vậy? Căn phòng trống vắng, lòng anh cũng trống không, như thể đang thúc giục anh phải làm điều gì đó.
Anh đứng dậy, đi dạo một vòng quanh nhà, bỗng nhiên rất muốn ăn cá viên, muốn đi mua một con cá tươi về nấu. Nhưng vừa ra tới cửa phòng, anh mới sực nhớ ra rằng căn nhà này chưa có phòng bếp, đừng nói chi đến đồ nấu nướng.
Trước kia, những việc lặt vặt như thế này đều do Tô Nhuyễn một tay lo liệu. Khi anh muốn làm bất cứ chuyện gì, cô đều có thể đặt mọi thứ anh cần ngay trong tầm tay.
Bây giờ nghĩ lại, hình như cuộc sống của anh trong suốt một năm qua vẫn luôn là " ngồi mát ăn bát vàng" như vậy.
“Đoàn trưởng Lộc về rồi à?” Bà Trương hàng xóm trông thấy Lộc Minh Sâm, có chút ngạc nhiên, mở miệng hỏi: “Tiểu Tô đâu rồi?”
Lộc Minh Sâm không biết phải trả lời ra sao, đành chỉ tay vào hai căn phòng nhỏ nhà bà ấy, hỏi sang chuyện khác: “Cái gian phòng kia nhà bà xây dựng thế nào vậy?”
Bà Trương nghĩ một lát rồi đáp: “ Tôi nhớ là con trai tôi có đến phòng hậu cần xin vật liệu, rồi tự tay nó xây lấy. Khi đó vừa đúng lúc rảnh rỗi.”
“Còn nhà đoàn trưởng Dư đối diện thì nhờ cha của đoàn trưởng Từ bên kia xây giúp. Cha anh ấy là thợ ngói lành nghề, trả tiền công một chút là xong, chỉ mấy ngày là xây được hai căn phòng rồi.”
Bà Trương lại tiếp lời: “ Tôi đã bảo Tiểu Tô nên xây thêm một căn phòng rồi mà, thấy mãi hai đứa vẫn chẳng động tĩnh gì, còn tưởng rằng hai đứa không định thường xuyên ở lại đây đấy chứ.”
Lộc Minh Sâm ngẩn người. Quả thực, trong cuộc sống thường nhật, Tô Nhuyễn là người không thích qua loa đại khái, y như căn nhà ở tỉnh Đông Lâm dạo trước. Khi ấy cô biết mình sẽ chẳng ở đó lâu, vậy mà vẫn cất công sửa sang lại cho tươm tất, dễ chịu.
Thế nhưng cô lại tạm bợ ở nơi này gần một tuần lễ. Chẳng lẽ điều đó chứng tỏ từ trước tới giờ, cô chưa hề nghĩ đến chuyện sẽ sống cùng anh ở chốn này sao?
Phía bên kia, cô giáo Hàn vừa trông thấy Lộc Minh Sâm, nét mặt đã rạng rỡ hẳn lên, hỏi: “Đoàn trưởng Lộc về rồi đấy à? Tiểu Tô đâu? Khi nào cô ấy về nhà?”
Lộc Minh Sâm ngập ngừng: “Cô ấy đang ở bên khu tứ hợp viện, sắp khai giảng rồi nên phải sửa soạn lại hành lý. Tạm thời cô ấy sẽ không về đây nữa.”
Nghe xong, cô giáo Hàn mới chợt nhớ ra: “ Tôi quên béng mất, Tiểu Tô là sinh viên mà, vẫn phải đi học chứ.”
“ Tôi nghe Lão Dư nhà tôi nói, cậu cũng học nghiên cứu sinh phải không? Vậy chẳng phải đến tận kỳ nghỉ đông hai người mới có thể gặp nhau sao?”
Lộc Minh Sâm ngẫm nghĩ một lát, rồi đáp: “Có lẽ nghỉ đông tôi phải về quê quán một chuyến.”
Cô giáo Hàn lộ vẻ tiếc nuối: “Nói vậy thì khó gặp nhau thật rồi.”
Bà Trương cũng xen vào: “Nếu vậy, tạm thời đừng xây thêm bếp núc vội làm gì. Hai năm nữa đoàn trưởng Lộc học nghiên cứu sinh xong, chắc chắn sẽ được thăng chức. Lúc đó chuyển sang nhà lầu hai tầng thì còn gì bằng!”
“Tiểu Tô không nhắc tới chuyện sửa nhà, có lẽ trong lòng đã hiểu rõ rồi, cậu đừng có tự tiện sửa linh tinh. Phải hỏi ý Tiểu Tô trước rồi mới tính sau.”
“ Đúng rồi.” Bà Trương nói thêm: “Lát nữa cậu có đi tìm Tiểu Tô không? Tiện thể mang giúp tôi chút đồ cho cô ấy nhé.”
Không đợi Lộc Minh Sâm kịp trả lời, bà đã nhanh chân chạy về phòng, chỉ trong chốc lát đã mang ra hai chiếc hộp đựng cao bạc hà với vỏ ngoài trang trí đủ màu sắc rực rỡ đưa cho anh: “Đây là cao bạc hà tôi tự làm. Hồi trước Tiểu Tô còn cố ý hỏi tôi cách làm, nói muốn làm cho mẹ cô ấy hai hộp. Mẹ cô ấy sắp tới rồi phải không? Cũng chẳng biết cô ấy đã làm được chưa, nếu chưa thì cứ đưa cô ấy hai hộp này dùng tạm.”
Thấy Lộc Minh Sâm vẫn còn sững sờ, bà Trương thở dài, khuyên nhủ: “Có phải trước ngày đi làm nhiệm vụ hai người cãi nhau không? So với việc xây nhà, lấy lòng mẹ vợ quan trọng hơn nhiều đấy cậu ạ.”
“Có mẹ vợ giúp sức, tốt gấp mười lần cậu xây thêm phòng mới.”
Lộc Minh Sâm biết bà Trương đã hiểu lầm, nhưng những lời bà ấy nói lại khiến anh nhớ tới, đúng là Lý Nhược Lan đã lên kế hoạch đến thành phố Yến trước ngày khai giảng, đích thân đưa Tô Nhuyễn vào đại học.
Anh lập tức cất kỹ hai hộp cao bạc hà, rồi quay ra ngoài. Ngẫm nghĩ một lát, anh vẫn gọi điện thoại cho dì Phúc trước. Gọi xong mới biết hôm nay Lý Nhược Lan sẽ đến, Tô Nhuyễn đã tới ga tàu đón người rồi.
Trong điện thoại, dì Phúc cười ha hả nói: “Cháu cứ yên tâm làm nhiệm vụ đi, không cần nhọc lòng chuyện trong nhà đâu. Dì sẽ thay cháu chiêu đãi thông gia thật chu đáo.”
Lộc Minh Sâm chưa nói gì, cúp điện thoại xong anh đi thẳng tới ga tàu. Dựa theo thỏa thuận, trong trường hợp này anh phải có mặt để giữ thể diện cho Tô Nhuyễn.