Hôm nay tàu hỏa tới trễ. Tô Nhuyễn đợi ở ga tàu gần hai tiếng đồng hồ, mới thấy chuyến tàu từ tỉnh Đông Lâm lướt vào sân ga thành phố Yến.
“Chị!” Giữa đám đông rộn ràng nhốn nháo, Ngôn Thiếu Thời nhanh nhẹn như con khỉ luồn lách tới lui, rất nhanh đã chạy đến trước mặt Tô Nhuyễn, vui vẻ ôm chầm lấy cô: “Chị, em nhớ chị nhiều lắm!”
Tô Nhuyễn không nhịn được khẽ cốc đầu cậu một cái.
Không lâu sau, Ngôn Thành Nho và Lý Nhược Lan cũng bước ra.
Tô Nhuyễn hỏi: “Sao anh Thiếu Dục không tới ạ?”
Lý Nhược Lan nói: “Ban đầu đã mua vé rồi, nhưng hôm trước có người bên cục đường bộ thông báo sang năm sẽ có hạng mục mới. Anh trai con bận đi tìm hiểu tin tức, muốn cuối năm tự đứng ra đấu thầu.”
Tô Nhuyễn mừng thay cho Ngôn Thiếu Dục: “Xem ra anh trai con làm ăn khấm khá đấy chứ.”
“Sinh viên nhận thầu và dân thường nhận thầu vẫn có gì đó khác biệt,” Lý Nhược Lan kiêu hãnh đáp lời. “Công trình kia của nhà chúng ta, công tác an toàn lao động được làm kỹ lưỡng nhất, còn được phóng viên đặc biệt đưa tin, nếu không sao chính phủ lại thông báo cho Thiếu Dục hạng mục lần này.”
Tô Nhuyễn bật cười khẽ, có cảm giác bà ấy đang ngầm châm chọc anh Cao Cường.
Lý Nhược Lan không nói thêm nữa, mà ngó nghiêng khắp nơi: “Minh Sâm đâu? Vẫn chưa xong nhiệm vụ sao?”
Tô Nhuyễn đáp: “Không phải vậy thì sao ạ? Từ trước đến nay vẫn cứ đi mây về gió, chẳng bao giờ nói rõ thời gian.”
Lý Nhược Lan không khỏi thở dài, đang định cất lời, lại nghe thấy Ngôn Thiếu Thời kinh ngạc reo lên: “Anh rể!”
Trong lúc Tô Nhuyễn vẫn còn chợt ngẩn người, Ngôn Thiếu Thời đã vui vẻ vẫy vẫy tay với một ai đó.
Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn qua, liền trông thấy bóng người cao lớn tuấn tú giữa đám đông. Anh cũng đang nhìn về phía cô, trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Tô Nhuyễn vội vàng dời ánh mắt đi một cách bản năng.
Lộc Minh Sâm mím môi, bước thẳng về phía bên này. Anh dáng người cao ráo, chân dài, chỉ bước vài bước đã đến trước mặt bọn họ. Anh vươn tay nhận lấy chiếc rương hành lý từ tay Ngôn Thành Nho, đoạn quay sang nói với hai vợ chồng ông bà: “Mẹ, chú, cháu xin lỗi, cháu vừa hoàn thành nhiệm vụ nên đến hơi muộn.”
“Không muộn, không muộn, không phải vừa đúng lúc sao?” Lý Nhược Lan mừng rỡ ra mặt: “Biết nhiệm vụ của con vất vả, chúng ta đều là người một nhà, chẳng câu nệ những chuyện này đâu.”
Thấy Tô Nhuyễn vẫn im lặng, Lộc Minh Sâm giơ cao chai cao bạc hà về phía cô: “Dì Trương bên cạnh đưa cho em đó, nói là trước đó em có ý định tặng mẹ.”
Lý Nhược Lan nhìn qua: “Cho mẹ sao?”
Tô Nhuyễn nhận lấy cao bạc hà, nói: “Dì Trương khách sáo làm gì.”
“Chai cao bạc hà này có thể giúp tỉnh táo, sảng khoái tinh thần. Nghe con nhắc đến mẹ là giáo viên, dì ấy muốn làm một ít tặng mẹ, không ngờ dì ấy lại trực tiếp đưa tới.”
Lý Nhược Lan lập tức đón lấy, tò mò mở ra ngửi thử: “ Đúng là không tồi, lần sau chúng ta cũng làm gì đó tặng lại người ta.”
Tô Nhuyễn gật đầu.
Vì có gia đình Lý Nhược Lan ở đây, cô cũng không tiện trò chuyện nhiều với Lộc Minh Sâm.
Cũng may có Ngôn Thiếu Thời đi cùng, đây là lần đầu tiên cậu ấy xa nhà nên hưng phấn không thôi, liên tục hỏi Tô Nhuyễn hết chuyện này đến chuyện kia. Lộc Minh Sâm thì nói chuyện phiếm với Ngôn Thành Nho, chẳng ai nhận ra điều gì bất thường.
Trở lại tứ hợp viện.
Trông thấy Lộc Minh Sâm, dì Phúc cũng kinh ngạc vui mừng: “Vừa rồi còn gọi điện thoại cho dì, dì tưởng cháu định dặn dò dì chuẩn bị chu đáo để đón tiếp thông gia, nào ngờ là hỏi thăm thời gian tàu hỏa tới ga.”
Lý Nhược Lan nghe thấy Lộc Minh Sâm quan tâm như vậy, vô cùng thỏa mãn: “Con có lòng rồi.”
Sau đó bà ấy còn lén lút dặn dò Tô Nhuyễn, đừng giận dỗi Lộc Minh Sâm.
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, mẹ cô đúng là mắt tinh đời như lửa rồi, cho nên cô mới không muốn Lộc Minh Sâm qua bên này.
Cô thật sự sợ bị mẹ mình lải nhải, mau chóng chui vào phòng bếp, chuẩn bị bữa tối cho cả nhà.
Trong lúc ấy, Lộc Minh Sâm và ba người nhà Lý Nhược Lan cùng nhau đi tham quan tứ hợp viện. Đúng vậy, tuy rằng căn nhà này là của Lộc Minh Sâm, nhưng thực ra anh ấy chỉ biết địa chỉ mà thôi, căn bản không rõ tình hình bên trong cụ thể thế nào.
Đợi khi đi dạo đến phòng ngủ chính, nhìn thấy một đống hòm xiểng, hành lý còn chưa kịp dỡ ra dưới gầm giường, Lý Nhược Lan không khỏi bật cười, quở trách một cách yêu chiều: “Con bé lười biếng này, hành lý đã gửi đến bao lâu rồi, sao vẫn chưa thu dọn xong hả?”
Lộc Minh Sâm lại sững người, ngay cả nơi này cô ấy cũng không định gắn bó lâu dài ư? Dù anh gần như không trở lại …
Nếu ngay cả chốn này cô ấy cũng chẳng màng ở lại, giữa họ sẽ không còn chút duyên nợ nào nữa…
“Ăn cơm thôi.” Tô Nhuyễn đứng ở cửa phòng bếp, cất tiếng gọi. Lộc Minh Sâm mím môi, nhanh chân bước đến.
Ánh mắt anh lướt qua kệ bếp, đồ đạc không hề được sắp xếp theo thói quen của cô. Hiển nhiên, cô chỉ xem mình như một vị khách tạm trú nơi đây. Cảm giác hụt hẫng trong lòng dâng lên, như bị tảng đá đè nặng, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó nhọc.
Nghĩ đến người nhà vừa trải qua chuyến tàu hỏa ròng rã một ngày đường, bữa cơm chiều Tô Nhuyễn không làm quá nhiều món chiên xào dầu mỡ, tất thảy đều là thức ăn thanh đạm, dễ tiêu.
Cơm nước xong, Tô Nhuyễn vội vàng sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người: “Tối hôm nay mọi người nghỉ sớm chút, ngày mai con dẫn đi ngắm cảnh.”
“Chú Ngôn, Thiếu Thời và anh Minh Sâm, ba người ngủ phòng này nhé. Con với mẹ ngủ phòng bên cạnh.” Cô ôm lấy cánh tay Lý Nhược Lan, làm nũng: “Con muốn ngủ với mẹ.”
Lý Nhược Lan ngước mắt thấy Lộc Minh Sâm thỉnh thoảng lại đưa mắt lén lút nhìn Tô Nhuyễn, bà bèn nguýt con gái một cái, cất lời: “Chuyện giường chiếu của ta con không cần nhọc lòng đâu, mẹ không ngủ với con. Mẹ muốn ngủ với dì Phúc.”
“Thiếu Thời và cha nó ngủ chỗ này, Minh Sâm vừa làm nhiệm vụ về cũng mệt mỏi rồi, hai đứa nghỉ ngơi sớm đi.”
Tô Nhuyễn còn chưa kịp phân trần lấy một lời, đã bị Lý Nhược Lan đẩy thẳng về phòng ngủ chính. Lộc Minh Sâm cũng bị đẩy sát theo sau.
Thấy cửa phòng đã bị đóng lại, Tô Nhuyễn bất đắc dĩ nhìn Lộc Minh Sâm, khẽ khàng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Mí mắt Lộc Minh Sâm rũ xuống. Anh vẫn còn nhớ rõ lời bác sĩ Ôn từng nói, sợ mình lỡ lời câu này sẽ khiến Tô Nhuyễn càng xa lánh, nên cẩn thận mở miệng:
“Mẹ em và chú Ngôn tới, một mình em đi đón họ sẽ rất mệt. Hơn nữa, hồi ở tỉnh Đông Lâm, chú dì từng giúp anh rất nhiều, anh cũng nên làm tròn lễ nghĩa chủ nhà.”
Tô Nhuyễn mỉm cười nói: “Không tồi, đã biết đạo lý đối nhân xử thế rồi đấy.”
Lộc Minh Sâm mím môi: “Là em dạy anh.” Trong giọng nói vậy mà mang theo chút ấm ức.
Tô Nhuyễn ngẩn người, nhìn dáng vẻ như một đứa trẻ vừa chịu ấm ức của anh, cô thấy mình nên bật cười mới phải, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không thể cười nổi, chỉ đành thở dài, khẽ buông một lời khen khách sáo: “Ừ, anh làm rất tốt, cảm ơn anh.”