Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 290: Cẩn thận Tô Thanh Thanh

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Vị trí chỗ nằm trong phòng ký túc xá được dán ngay trên cửa. Tô Nhuyễn xem xét thì thấy là phòng tám người, cô được xếp giường dưới, nằm ở vị trí trong cùng sát cửa sổ.

“Vị trí này coi như tươm tất.” Mẹ Lý gật gù.

Bước vào phòng, anh sinh viên cao to tên Lưu Chính Phong đã có mặt ở trong. Hóa ra cô bạn gái xinh xắn được anh ta xách hộ hành lý cũng ở căn phòng này, và là người nằm giường trên của Tô Nhuyễn.

Hai người trao đổi họ tên, Tô Nhuyễn mới biết đối phương tên Vương Hồng. Thấy cô ấy đi một mình, Tô Nhuyễn cứ ngỡ là người thành phố, nào ngờ cô ấy lại đến từ một huyện lỵ xa xôi, cha mẹ đều là nông dân chân lấm tay bùn. Để tiết kiệm chi phí đi lại, cô ấy mới một thân một mình lên đây.

Mẹ Lý nghe xong, khen ngợi: “Giỏi lắm cô gái, sau này con bé nhất định có tiền đồ rộng mở.”

Vương Hồng cười ngượng nghịu, tuy rằng có chút e dè, rụt rè, nhưng trong cốt cách lại không hề tự ti. Cô ấy dùng tiếng phổ thông chưa sõi lắm, cười đáp: “Nghe nói lên đại học có thể làm gia sư cho người thành phố, đợi cháu kiếm được kha khá tiền, sang năm sẽ dẫn cha mẹ cháu cùng tới thành phố Yến thăm quan. Cả đời ông bà chưa từng đi đâu xa nhà bao giờ.”

Tô Nhuyễn rất thích những cô gái rộng rãi, độc lập như vậy. Cô vui vẻ động viên: “Chắc chắn có thể làm được!”

Sau đó hai người kết bạn đi nhận chăn màn, chiếu gối, chậu rửa mặt. Sau khi sửa sang lại giường chiếu xong, lại theo lời anh sinh viên vừa rồi kiến nghị, tới khu chợ cóc gần khu tập thể sinh viên mua đồ dùng sinh hoạt.

Đối diện cửa khu ký túc xá có một loạt cửa hàng, từ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày cho đến bánh kẹo, đồ ăn vặt... Đều có thể mua được.

Mẹ Lý nhìn thấy thứ gì thực dụng đều mua cho Tô Nhuyễn, ngoài ra còn mua thêm đồ ăn vặt linh tinh.

Vương Hồng thì tính toán kỹ lưỡng, chỉ mua một chiếc phích nước nóng, xà phòng bánh và mấy cuộn giấy vệ sinh cần thiết.

Sau khi thu dọn một hồi cũng đã ngót nghét buổi trưa, Tô Nhuyễn bèn rủ Vương Hồng cùng đến nhà ăn dùng bữa.

Ngôn Thành Nho đãi khách, dọn một mâm cơm thịnh soạn. Ăn uống xong xuôi, mọi người cùng dạo quanh khuôn viên trường, ngắm nghía đôi ba đường đi lối lại. Đến khoảng ba giờ chiều, gia đình Lý Nhược Lan chuẩn bị từ giã.

Tô Nhuyễn thấy lòng vấn vương đôi chút, Ngôn Thiếu Thời thì càng bịn rịn hơn: “Chị à, em muốn ở thêm một tuần nữa, tuần sau em lại tới thăm chị.”

Lý Nhược Lan nhéo nhẹ tai nó, khẽ hừ một tiếng: “Mẹ thấy con chỉ muốn trốn học thôi thì có!”

Lý Nhược Lan và Ngôn Thiếu Thời đều đã khai giảng rồi, xin phép nhà trường nghỉ một ngày để tới đây. Ngôn Thành Nho thì không có kỳ nghỉ hè, cũng phải xin phép nghỉ ngơi đến hơn một tuần, thế nên bây giờ đúng là nên nhanh chóng trở về rồi.

Trước khi đi, sực nhớ ra điều gì, Lý Nhược Lan dặn dò: “Tuy rằng có lẽ không đến nỗi, nhưng mẹ thấy vẫn nên cẩn trọng đôi chút, con nhớ để mắt đến con bé Tô Thanh Thanh nhé.”

Tô Nhuyễn sửng sốt: “Tô Thanh Thanh? Chẳng phải nó đang ở dưới phương Nam ư?”

Lý Nhược Lan đáp: “Nó về từ lâu rồi.”

Nói tới chuyện này, Lý Nhược Lan lắc đầu, quả là một chuyện dài khó tả: “Con nhóc đó có chút gì đó quái gở.”

Tô Nhuyễn đã hiểu ngọn ngành, chỉ còn băn khoăn không biết rốt cuộc Tô Thanh Thanh toan tính điều gì.

“Mẹ nghe thím Hồ kể, đầu năm con bé đi theo Hoắc Hướng Dương xuôi Nam lấy hàng, kết quả lại đem tiền đi mua hết cổ phiếu này nọ.”

Lý Nhược Lan nói: “Nhà họ Hoắc mở cửa hàng ở tận huyện Khai Vân chờ đợi hơn một tháng trời chúng nó mới chịu quay về, nghe nói là đi làm thuê dưới phương Nam, dùng số tiền lương kiếm được sau một tháng trời làm thuê mới gom góp về được chút hàng hóa. Bởi vì hàng hóa quá ít, chủng loại lại không phong phú, bây giờ cửa hàng đã rệu rã cầm chừng.”

“Bà mẹ chồng của Hoắc Hướng Dương tức giận đến mức ngày nào cũng ở trong nhà chửi con bé là đồ sao chổi, hận không thể ép chúng nó ly hôn ngay lập tức.”

“Kết quả, nghe nói hiện tại số cổ phiếu kia tăng giá chóng mặt, một ngày có thể kiếm được mấy chục, thậm chí cả trăm tệ, khiến bà ta vui mừng khôn xiết. Ba ngàn tệ vốn liếng ban đầu bỏ ra, bây giờ đã tăng lên sáu bảy ngàn tệ rồi.”

Những điều này Tô Nhuyễn vốn đã nắm rõ. Giữa tháng Tám, Thâm Thành đã bãi bỏ giới hạn tăng trần cổ phiếu, từ đó đến tháng Hai năm nay, giá cổ phiếu tăng trưởng một cách điên cuồng.

“Mẹ chồng Hoắc Hướng Dương lại đi khoe khắp nơi rằng Tô Thanh Thanh bảo, số cổ phiếu đó sẽ tăng lên đến ba vạn tệ.”

Nếu quả thật vậy, chỉ hơn một năm đã kiếm về hai vạn bảy ngàn tệ, đối với nhà họ Hoắc thì đây quả là một phi vụ làm ăn vô cùng phát đạt.

“Thế nên mẹ chồng Hoắc Hướng Dương đã sang nhượng cửa hàng buôn bán kia, để lấy tiền cho Tô Thanh Thanh tiếp tục mua thêm cổ phiếu.”

“Sau đó, con bé Tô Thanh Thanh đó mua cổ phiếu xong, cũng không thèm xuôi Nam làm thuê với Hoắc Hướng Dương nữa, mà hai đứa trực tiếp quay về. Chúng nó nói sang năm sẽ dùng số tiền đầu tư cổ phiếu đó để lập nghiệp ở Yên Thành, mở cửa hàng buôn bán ở Yên Thành để kiếm lời lớn hơn.”

Hiển nhiên là học theo cách làm ăn của Tô Nhuyễn đời trước, chỉ là ở kiếp trước, kiến thức của Tô Nhuyễn và Hoắc Hướng Dương lại còn hạn hẹp, tài chính cũng không mấy dư dả. Tỉnh Đông Lâm khi ấy đã là nơi chúng nó coi là phồn hoa nhất rồi, cũng kiếm được không ít tiền.

Sau này Tô Nhuyễn có thể mở được xưởng sản xuất dưới phương Nam hoàn toàn nhờ vào số tiền tích cóp được từ hai năm đầu tiên. Con bé Tô Thanh Thanh muốn khởi nghiệp luôn từ Yên Thành cũng chẳng sai, nhưng cũng phải đợi đến khi lấy được ba bốn vạn tiền đầu tư cổ phiếu kia về tay đã, mà khi đó thì cũng phải sang năm rồi. Hơn nữa, Tô Nhuyễn thắc mắc: “Chuyện này thì có liên quan gì đến con cơ chứ?”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 290: Cẩn thận Tô Thanh Thanh