“Mẹ cũng không biết.”
Lý Nhược Lan nói: “Thím Hồ cũng chỉ tiện miệng nhắc một câu, bảo rằng bà nội đang hỏi thăm tung tích của con, mẹ đoán là muốn tới nhờ vả con giúp đỡ đó. Với cái thói mặt dày của bọn họ thì việc làm ra chuyện ấy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”
Tô Nhuyễn vẫn đinh ninh rằng, có lẽ đó chỉ là sắp đặt của bà Tô. Muốn Tô Thanh Thanh tới tìm cô, trừ phi cô ta có điểm gì nổi trội, đủ sức lấn lướt cô, nếu không sẽ chẳng thèm ló mặt ra gặp cô.
Tô Nhuyễn không bận tâm đến chuyện này, bấy giờ tâm trí cô chỉ dồn vào cuộc sống sinh viên tươi mới.
Khi về đến ký túc xá, các bạn cùng phòng đã tề tựu đông đủ cả. Một người con gái thành Yến bản địa, rộng rãi lấy ra một gói hạt dưa, lạc rang đặt lên bàn mời mọi người cùng ăn, nhờ vậy mà mọi người bỗng chốc trở nên thân thiết hơn hẳn.
Xem ra, những người bạn cùng phòng đều dễ tính, dễ chịu, chẳng có ai làm phật lòng người khác.
Trong khi Tô Nhuyễn mọi sự đều suôn sẻ, thì ở một nơi khác, trong ký túc xá của khoa Chỉ huy Quân sự, trường Đại học Quốc phòng, một thanh niên có làn da ngăm đen như màu lúa mạch, nghi ngờ liếc nhìn người đang say sưa đọc sách bên cạnh, hỏi: “Cậu thật sự là Điên Thần trong truyền thuyết à? Sao vẻ ngoài cứ như ‘tiểu bạch kiểm’ vậy, chẳng giống chút nào!”
“Chẳng lẽ là trùng họ trùng tên?”
Một thanh niên khác, với vẻ ngoài lêu lổng, ngả lưng vào chiếc ghế phía sau, biến chiếc ghế bình thường thành ghế bập bênh, nói: “Đồng chí Trương Phong này, sao cậu lại thi đỗ được vào khoa chỉ huy quân sự vậy? Những cái tên tầm thường như Tôn Siêu tôi đây hay của cậu thì may ra còn có thể trùng họ trùng tên, nhưng Lộc Minh Sâm, lại còn là trung tá, cậu nghĩ tỉ lệ trùng tên trùng họ là bao nhiêu phần trăm hả?”
Hắn ta thở dài: “Cứ ngỡ rằng đã đỗ nghiên cứu sinh dưới trướng Thượng tướng Chu rồi thì sau này về đội Thần Long có thể đỡ vất vả hơn đôi chút…”
Hắn ta bực bội liếc nhìn Lộc Minh Sâm, hỏi: “Cậu nói thật xem, cái loại người như cậu thì việc quái gì phải thi lên thạc sĩ? Ở trong quân đội, chẳng phải thăng chức cũng nhanh lắm hay sao?”
Bấy giờ, Lộc Minh Sâm mới thờ ơ liếc nhìn gã một cái, lười nhác đáp: “Bị thương, chẳng có gì để làm.”
Hai gã lập tức ôm ngực, giả vờ như thể bị đả kích nặng nề.
Khi ba người đang trò chuyện hăng say, một thanh niên chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, hùng hổ tiến đến: “Cái lũ nhãi ranh này, ỷ lúc Giáo sư Chu vắng mặt, dám đến bắt nạt bọn ta sao!”
Ba người, bao gồm cả Lộc Minh Sâm, đứng bật dậy, vội vã chào hỏi người đến: “Chào anh Ngô.”
Anh Ngô xua tay với bọn họ: “Thôi, đừng khách sáo.”
Dứt lời, anh ta nghiêm mặt nhìn ba người. Cả ba, chẳng ai bảo ai, lập tức ngồi phịch xuống, ai nấy đều vội vàng cầm sách vở trên bàn lên vờ như đang miệt mài nghiên cứu, làm như thể chẳng trông thấy anh ta vậy.
“Này!”
Anh Ngô bực dọc gõ gõ lên ngăn tủ cạnh bàn học: “ Tôi đã nói hết chuyện gì đâu mà!”
Tôn Siêu lập tức ngẩng đầu, nói: “Anh Ngô à, cái biểu cảm này của anh, y hệt cái lúc anh giăng bẫy bọn tôi hôm qua đấy.”
“Thật sự là chẳng hại các cậu đâu mà!” Anh Ngô làm mặt oan ức: “Chỉ là… sơ suất thôi.”
Trương Phong ngẩng đầu lên khỏi trang sách: “Anh nghĩ bọn tôi là kẻ ngốc hay sao chứ?”
Tôn Siêu cười tủm tỉm: “Bọn tôi nào dám tranh giành với anh chứ, ngài cứ tự mình đi là được. Bọn tôi là sinh viên mới, nào dám thể hiện tài cán gì, vẫn nên đợi Giáo sư Chu trở về rồi hẵng bàn sau.”
Anh Ngô vội nói: “À, đúng rồi, tôi đến là để nói với các cậu chuyện này đây. Giáo sư Chu bị quân khu gọi đi họp rồi, tạm thời chưa thể về, mấy ngày tới, các cậu sẽ do tôi chỉ đạo.”
“ Tôi thấy môi trường học tập ở các trường đại học khác tốt hơn trường chúng ta nhiều, nên muốn thay đổi môi trường học tập cho các cậu đấy. Cứ ở đây, lũ binh lính kia suốt ngày ồn ào náo loạn, làm sao mà tĩnh tâm học hành cho nổi.”
Hai mắt Lộc Minh Sâm vẫn dán chặt vào trang sách, chỉ lười nhác cất lời: “Không đi đâu!”
Anh Ngô trừng mắt liếc qua: “Chưa nghe tôi nói hết mà đã la làng “Không đi ” là sao hả? Nơi đó có biết bao cô em xinh đẹp đang chờ đợi kia kìa. Hay là tất cả các cậu đều chưa có bạn gái à?”
Lộc Minh Sâm lười biếng vươn tay: “Đã có vợ, lại còn rất xinh đẹp.”
Anh Ngô cứng họng, không nói nên lời.
Cao Phong và Tôn Siêu quay phắt nhìn về phía Lộc Minh Sâm, rồi thoáng liếc nhau, đồng thanh cất tiếng: “Xạo ke!”
Cao Phong bĩu môi: “Chúng tôi nghe người ta đồn, tất cả thời gian của Lộc điên đều dồn vào huấn luyện, lấy đâu ra thời gian mà tán gái?”
Tôn Siêu phụ họa: “ Tôi còn nghe Chính ủy Vương than thở với Chính ủy Lý bên đơn vị tôi, bảo cái thằng Lộc điên kia sống c.h.ế.t cũng chẳng chịu lập gia đình, khiến ông ấy hận không thể trói cậu lại mà cưới vợ.”
Lộc Minh Sâm liếc mắt nhìn hai kẻ đó một cái như thể nhìn hai thằng ngốc. Cao Phong giật mình tỉnh ngộ, vội vàng đổi giọng: “Anh Ngô, em cũng có bạn gái rồi! Không cần phải đi đâu ạ.”
Anh Ngô quát: “Mấy cậu thấy tôi giống thằng ngốc lắm hả?”
Tôn Siêu ngả lưng vào ghế, hai chân gác lên một chiếc ghế đối diện, vẫn giữ nguyên bộ dạng lả lướt, hỏi: “Dạo này, nghe đâu có nhiều cô em xinh xắn lắm đấy, anh Ngô, cái việc anh nói đến không phải là huấn luyện quân sự ở mấy trường đại học đó chứ?”