Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 295: Tập quân sự (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

"Có chuyện gì mà cười vui vẻ vậy?" Một giọng nói trầm ấm truyền tới, dù ngữ điệu có vẻ lơ đãng nhưng lại mang theo một cảm giác áp bách không thể xem thường.

"Huấn luyện viên." Phong Cảnh Diệp vội vàng đứng thẳng người, nghiêm chỉnh chào hỏi đối phương.

Lộc Minh Sâm gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu anh ta có thể lui về.

Lộc Minh Sâm lướt mắt qua ba người Tô Nhuyễn, vẫn như không quen biết cô, cất tiếng hỏi theo lệ thường: "Có chuyện gì thế?"

Tô Nhuyễn quay đầu, liếc nhìn Trương Thi Thi một cái, sau đó bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, ánh mắt nhìn chằm chằm Lộc Minh Sâm, ý muốn rõ ràng là không hề muốn đứng cùng chỗ với cô gái này.

Trương Thi Thi đứng thẳng tắp, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, đáp lời: "Báo cáo huấn luyện viên, không có việc gì ạ."

Lộc Minh Sâm không hỏi thêm, chỉ hờ hững nhìn cô ta, nói: "Giãn cách một sải tay, đứng nghiêm!"

Trương Thi Thi đành lui lại, giữ khoảng cách với Tô Nhuyễn. Lộc Minh Sâm thì tiếp tục đi chỉnh đốn hàng ngũ phía sau.

Tô Nhuyễn trợn tròn mắt, không thể tin vào mắt mình, anh ấy cứ thế mà bỏ đi ư???

Trương Thi Thi lại rất vui, còn được đà lấn tới, nhìn về phía Tô Nhuyễn, hỏi: "Tô Nhuyễn, có phải tôi đứng cao hơn cậu không?"

Tô Nhuyễn lườm nguýt, chưa kịp mở miệng đã có người phía sau trả lời giúp: "Không phải."

Tô Nhuyễn và Trương Thi Thi đều sửng sốt, không ai bảo ai mà cùng lúc quay đầu lại, lập tức trông thấy Lộc Minh Sâm đang đứng sau hai người.

Anh lạnh lùng chỉ vào Trương Thi Thi, nói: "Cô, lùi về phía sau, đứng vào chỗ kia."

Hiển nhiên là Trương Thi Thi không muốn, còn định làm bộ làm tịch: "Huấn luyện viên..."

Lộc Minh Sâm cúi xuống nhìn cô ta: "Cô năng nổ thế này, hay là lên đứng đằng trước kia, cho mọi người cùng chiêm ngưỡng cho tiện?"

Trương Thi Thi bị ánh mắt anh làm cho giật mình, không dám tiếp tục gây sự nữa, ngoan ngoãn đi về phía sau.

Tô Nhuyễn không nén được ý cười, vành mắt cong cong. Lộc Minh Sâm vẫn làm lơ cô như trước, nhưng khóe môi anh dường như cũng thấp thoáng một nụ cười kín đáo.

“Cô! Dịch sang trái một bước!”

“Cô! Đi sang bên phải.”

“Cậu! Lùi xuống hàng phía sau.”

“Còn cô…” Đột nhiên Lộc Minh Sâm gọi đích danh Tô Nhuyễn. Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp mặt, ánh mắt anh dừng lại trên người cô, không biết vì sao Tô Nhuyễn lại cảm thấy hơi căng thẳng.

Nhưng chỉ sau một hai hơi thở, dường như anh đã cân nhắc xong, chỉ thốt ra một câu: “Cứ đứng yên ở đây đi.”

Tô Nhuyễn ngây người. Cô dám khẳng định anh cố ý. Một huấn luyện viên cấp bậc như anh, sao vấn đề nhỏ thế này mà còn phải suy nghĩ?

Khi điều chỉnh vị trí cho những người khác, anh chỉ tùy tiện chỉ tay, chẳng chút ngần ngừ. Nhưng khi gọi tên cô… cứ như thể chỉ muốn liếc nhìn cô một cái cho bõ tức vậy.

Tô Nhuyễn tức giận nhìn chằm chằm vào bóng lưng cái tên nào đó. Cái tên khó ưa này, anh ta cố tình trêu chọc mình ư!!! Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì đây chứ???

Điều làm người ta bực bội nhất là, sau khi trêu ghẹo cô một phen, anh ta lại chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, cứ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục chỉnh đốn hàng ngũ.

Đồ đàn ông tệ bạc!

Khoảng nửa giờ sau, đội hình đã được sắp xếp ngay ngắn, chỉnh tề.

“Nhớ kỹ bạn học đứng trước đứng sau mình, về sau tập hợp cứ dựa theo đội hình này.”

“Thôi được, bây giờ tôi sẽ bắt đầu hướng dẫn các cô cậu nội dung quân sự căn bản nhất: "Đứng nghiêm theo dáng lính."”

Lộc Minh Sâm đứng trước làm mẫu một lần. Triệu Yến Yến bên cạnh không nhịn được nhỏ giọng nói: “Eo của huấn luyện viên trông thật thon gọn…”

Sau đó, ánh mắt cô ấy dường như quét đến chỗ nào đó rồi nhanh chóng thu về. Tô Nhuyễn nghi ngờ cô ấy còn định nói vòng ba nở nang, chỉ là da mặt mỏng nên chẳng dám thốt ra lời nào…

Cô có nên cảm thấy may mắn vì nữ sinh những năm tháng này đủ ngây thơ, cũng đủ bảo thủ không nhỉ?

Phì!

Vì sao cô phải cảm thấy may mắn? Liên quan gì đến cô!

Tô Nhuyễn nghiến răng, trừng mắt lườm Lộc Minh Sâm một cái thật hung hăng.

Không biết có phải đối phương đã nhận ra hay không, mà ngay sau đó Lộc Minh Sâm đứng trên bục lập tức thả lỏng người, nói với sinh viên bên dưới: “Được rồi, tất cả hãy đứng nghiêm theo đúng tư thế tôi vừa hướng dẫn.”

Sau đó mọi người không rảnh thưởng thức dáng vẻ oai vệ của huấn luyện viên nữa, đứng kiểu quân đội thật sự rất mệt mỏi. Những buổi tập quân sự hồi trung học đều qua loa, mọi người chưa bao giờ trải qua quân huấn nghiêm khắc thế này.

Những nam sinh đứng ở hàng đầu quả thật khá khổ sở. Hễ thấy ai đứng sai tư thế, Lộc Minh Sâm lập tức dùng tay điều chỉnh, rồi nghiêm giọng: “Đừng lười biếng! Ai dám chùng người sẽ phải lên đứng ‘trưng bày’ mười phút phía trên kia.”

Những cô cậu sinh viên thời nay vốn được cưng chiều, sao chịu nổi cảnh mất mặt như thế? Ai nấy đều cắn răng chịu đựng, cố gắng chống đỡ.

Đến lượt các nữ sinh, Lộc Minh Sâm lập tức chắp tay sau lưng, chỉ dùng ánh mắt để chỉ dạy.

Anh nhìn chằm chằm vào bả vai bên cao bên thấp của một nữ sinh, đầu hơi nghiêng về phía bên phải: “Bên này xuống một chút.”

Vai phải nữ sinh lập tức rụt xuống, nhưng bờ vai trái lại vểnh lên.

Thấy Lộc Minh Sâm cũng lộ ra biểu cảm đau đầu hiếm gặp, những người phía sau mím môi nhịn cười, Tô Nhuyễn cũng vậy.

Với anh mà nói, dạy quân sự cho đám học trò yếu ớt này chắc là rất thống khổ nhỉ?

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 295: Tập quân sự (2)