Hình như Lộc Minh Sâm đã nhận ra hành động của cô, anh ngước mắt nhìn qua, Tô Nhuyễn vội vàng đứng thẳng người.
Kết quả Lộc Minh Sâm bước tới, đứng cạnh cô mà không đi nữa, khiến Tô Nhuyễn sợ tới mức không dám cử động. Thế nhưng di chứng từ chuyến leo Trường Thành vẫn còn, chỉ vỏn vẹn vài giây sau, eo và hai chân cô đã bắt đầu nhức mỏi.
Tô Nhuyễn cắn chặt răng, chỉ mong Lộc Minh Sâm mau chóng rời đi để cô thả lỏng một chút.
Nhưng Tô Nhuyễn cứ ngỡ nửa thế kỷ đã trôi qua, mà người đàn ông đó không những không đi, còn cất tiếng nhận xét: “Cũng được đấy chứ.”
Tô Nhuyễn đang thầm mắng trong bụng, lại nghe thấy anh nói: “Cô đến sửa lại cho cô ấy đi.”
Tô Nhuyễn sửng sốt, quay đầu nhìn anh. Chẳng biết có phải cô nhìn lầm không, hình như khóe mắt Lộc Minh Sâm thoáng hiện ý cười.
Nhưng khi cô chăm chú nhìn lại, anh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị như thường, hỏi: “Sao? Không muốn sao? Vậy thì cứ tiếp tục đứng thẳng đấy.”
Tô Nhuyễn vội vàng đáp: “Muốn ạ!” Đây chính là việc được phép đi lại tùy ý, dại gì mà không muốn chứ.
Sau đó, hễ Lộc Minh Sâm gặp nữ sinh nào không thể sửa đúng tư thế, anh đều gọi Tô Nhuyễn đến giúp, thế là Tô Nhuyễn trở thành người có nhiệm vụ thoải mái nhất trong đội ngũ.
Khi đi đến chỗ Trương Thi Thi, chẳng biết cô gái này thật sự không đứng thẳng được, hay cố tình muốn hấp dẫn sự chú ý của Phong Cảnh Diệp đứng ngay bên cạnh, dù sao thì tư thế đứng của cô ta cũng sai bét, nhưng lại rất bắt mắt. Nàng ta không phải lưng còng rụt cổ, mà lại ngẩng cao đầu như một con thiên nga kiêu hãnh.
Lộc Minh Sâm nói: “Thu cằm lại!” Cô ta cứ vờ như không nghe thấy, chỉ hơi nhúc nhích, sau đó còn lén le lưỡi trêu chọc Lộc Minh Sâm.
Lộc Minh Sâm ra hiệu cho Tô Nhuyễn đến xử lý, nhưng tay Tô Nhuyễn vừa chạm vào cằm, cô ta đã bật cười giòn tan như tiếng chuông bạc.
Tô Nhuyễn lập tức nhìn về phía Lộc Minh Sâm, tỏ ý không muốn dây dưa với nữ sinh này.
Lộc Minh Sâm liền vẫy tay với Tô Nhuyễn: “Về hàng đi.”
Sau đó, một nữ sinh khác với tư thế chuẩn mực được gọi đến để sửa lại cho Trương Thi Thi, nhưng cô ta vẫn bật cười như trước.
Lộc Minh Sâm thản nhiên nói: “Người đứng đầu hàng thứ sáu, bước ra phía trước.”
Trương Thi Thi sửng sốt, Lộc Minh Sâm nói tiếp: “Tư thế đứng ‘độc đáo’ thế này, nên để mọi người chiêm ngưỡng một phen.”
Hiển nhiên Trương Thi Thi không đời nào muốn, đúng là cô ta muốn thu hút sự chú ý của Phong Cảnh Diệp, nhưng đứng trước bục làm mẫu cho cả đội thì thật là mất mặt, nên tư thế ngay lập tức thay đổi.
Thế nhưng ngay cả Tô Nhuyễn là vợ mình Lộc Minh Sâm còn chẳng nể nang, làm sao có thể nuông chiều một người như cô ta được? “Người đứng đầu hàng thứ sáu, bước ra khỏi hàng!”
Nhìn Trương Thi Thi đỏ mặt tía tai đứng trên bục làm mẫu cho mọi người, Tô Nhuyễn thấy trong lòng hả hê khôn tả, thật đáng đời!
Lộc Minh Sâm nói: “Đấy, không phải là có thể đứng đúng tư thế ngay được sao? Cứ đứng trên đó mà củng cố đi, khi nào không phạm sai lầm nữa thì mới được về hàng.”
Chỉ vì câu nói ấy, Trương Thi Thi đứng trên bục không dám lơi lỏng dù chỉ một phút.
Tô Nhuyễn và Triệu Yến Yến lén nhìn nhau, cả hai đều thấy ý cười lấp lánh trong mắt đối phương.
Không còn Trương Thi Thi gây chuyện, đội ngũ cuối cùng cũng trở lại bình thường. Các nữ sinh cũng đã nhận ra huấn luyện viên sẽ không động chân động tay với họ, vậy nên những ai được gọi ra sửa cũng sẽ không còn làm khó nhau nữa.
Sau đó, Lộc Minh Sâm dường như không còn để ý đến họ nữa, cứ như thể nhắm mắt làm ngơ.
Sau khi sửa đúng tư thế đứng một lượt, và cho họ đứng thêm năm phút, Lộc Minh Sâm bắt đầu dạy thêm vài động tác cơ bản như nghiêm, nghỉ, rồi sau đó là luyện tập hô khẩu lệnh.
Anh vừa hô khẩu lệnh, vừa quan sát từng hàng. Khi đi đến bên cạnh Tô Nhuyễn, vừa hô “Nghỉ” xong, lại nghe thấy tiếng “ùng ục” rõ mồn một từ bụng ai đó truyền tới.
Lộc Minh Sâm sửng sốt. Tô Nhuyễn ngượng chín người, vội nhắm chặt mắt lại. Triệu Yến Yến đứng bên cạnh không nhịn được cười khúc khích, nhưng vừa cười xong thì bụng cô ấy cũng réo lên, khiến hai má ửng hồng vì xấu hổ.
Lộc Minh Sâm giơ tay nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, sau đó móc ra một chiếc còi từ trong túi, đưa lên miệng thổi một tiếng dứt khoát.
Rất nhanh sau đó, lời hô “Giải tán!” của các giáo quan đã vang vọng khắp sân thể dục.
Hết thảy sinh viên đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, các cán bộ huấn luyện từ bốn phương tám hướng nhanh chóng chạy tới, tập hợp chỉnh tề trước mặt Trung tá Lộc Minh Sâm.
Những động tác dứt khoát, đều tăm tắp của các cán bộ huấn luyện tạo nên một cảnh tượng uy nghiêm, đẹp mắt khó tả.
Triệu Yến Yến kéo tay Tô Nhuyễn, cảm thán: “Ai dè, cán bộ huấn luyện của lớp mình lại là tổng chỉ huy, tất thảy các giáo quan khác đều phải nghe lệnh anh ấy. Nói ra thì, anh ấy đẹp trai thật đấy, chỉ là trông anh ấy có vẻ hơi dữ tợn.”
Tô Nhuyễn thu lại ánh mắt từ trên người Lộc Minh Sâm, nghi hoặc hỏi: “Dữ tợn ư?”
“Có chút.”
Vương Hồng nói: “Trông có vẻ lười biếng tản mạn, nhưng lại khiến người ta sợ hãi một cách kỳ lạ.”
Đột nhiên Tô Nhuyễn nhớ tới lần đầu tiên cô gặp anh, cũng cảm thấy anh là người rất đáng sợ, cô còn nói anh giống vai phản diện trong phim, nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, hình như anh ấy đã dần trở thành người thấu hiểu, chiều chuộng cô mọi nhẽ.
“Thôi không nói nữa, mau đi ăn cơm thôi, đói lả cả ruột gan!” Triệu Yến Yến nhìn đồng hồ đeo tay: “Chẳng trách lại đói meo như vậy, đã muộn mất mười phút rồi, may mà có cái bụng của cậu nhắc nhở huấn luyện viên của chúng ta.”
Tô Nhuyễn xấu hổ che mặt: “Đừng nói nữa, mất mặt muốn chết.”
Cả đám cười nói hi ha cùng nhau tới nhà ăn. Các cán bộ huấn luyện nhanh nhẹn đã xếp hàng bê khay cơm đi về phía cố ý để cho bọn họ rồi.
Tô Nhuyễn nghe thấy hai người đi cuối nhỏ giọng thảo luận: “Không phải đám nghiên cứu sinh đều coi việc này là việc khổ sai sao? Tôi thấy Trung tá Lộc rất hứng thú đó chứ.”
“Ừ, tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ cho nghỉ muộn chút cơ, không ngờ lại …”
Triệu Yến Yến nhìn Tô Nhuyễn nói: “May có cái bụng của cậu đấy, hay là bữa trưa nay mình ăn thật ít thôi, may ra buổi chiều huấn luyện viên lại cho nghỉ sớm đó!”