Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 297: Ngăn chặn đàn anh bụng dạ khó lường (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Giữa trưa được nghỉ ngơi hai tiếng rưỡi. Sau khi mơ màng tỉnh dậy, Tô Nhuyễn phát hiện ra đôi chân cô lại ê ẩm, nhức nhối như hôm qua rồi. Cô nheo mày cựa quậy, xoa nắn mãi một hồi lâu mới có thể bước đi như bình thường.

Ra khỏi ký túc xá, cảm nhận được ánh nắng chang chang bên ngoài, Triệu Yến Yến sầu muốn chết: “Ngày nào tập quân sự thời tiết cũng như vậy, tớ biến thành cục than mất thôi.”

Vốn dĩ da Triệu Yến Yến đã tối màu rồi, hiện giờ ngay cả quầy mỹ phẩm cũng chẳng bày bán thứ kem chống nắng nào, mà khái niệm về nó dường như cũng còn xa lạ. Đồ dưỡng da thời ấy vô cùng giản dị, chỉ vỏn vẹn cục xà phòng thơm để rửa mặt, thêm chút kem Đại Bảo là coi như xong xuôi việc làm đẹp.

Tô Nhuyễn chỉ có thể nhập gia tùy tục, đội mũ kín mít, dùng vành mũ che chắn.

Nếu như buổi sáng mọi người còn cảm thấy mới lạ, thì đến chiều thì chỉ còn lại sự giày vò thể xác.

Sắp xếp đội hình xong, việc đầu tiên bọn họ phải làm chính là đứng nghiêm mười phút, như lời Trung tá Lộc Minh Sâm nói là để họ chấn chỉnh lại tinh thần, đứng vững chãi hơn.

Đầu tháng chín, hai rưỡi chiều mặt trời chói chang chưa giảm uy lực chút nào. Tuy rằng Lộc Minh Sâm đã cho mọi người đứng quay lưng về phía mặt trời, nhưng Tô Nhuyễn vẫn cảm nhận được, nửa bên mặt cô bị nắng táp bỏng rát, cộng thêm chiếc mũ cối kín mít đội trên đầu, khiến cả người cô nóng hầm hập như nung trong lò gạch.

Rất nhanh mồ hôi đã chảy xuôi theo khuôn mặt, khi thoảng mới có một cơn gió nhẹ thổi qua, mang đến chút cảm giác mát rượi, như được uống ngụm nước đá lạnh giữa trưa hè.

Đáng tiếc thời tiết không ủng hộ, gió nhẹ đều là thứ xa xỉ.

Vốn dĩ buổi sáng nữ sinh còn có thể thoải mái chút, dù sao các cán bộ huấn luyện cũng không có cách nào động tay với bọn họ, nhưng sang đến buổi chiều, các cán bộ huấn luyện đã có trong tay những vật dụng hỗ trợ.

Người thì cầm nhánh cây khô, người dùng thước gỗ chẳng biết nhặt từ đâu ra, kẻ lại cầm móc áo… Riêng Trung tá Lộc Minh Sâm thì cầm ba cây gậy gỗ thon dài trong tay.

Anh lười biếng nói với một cô nữ sinh ở cuối hàng: “Đây là cái cán chổi lau nhà xí tháo bông ra, nếu các em làm không tốt, tôi chỉ đành dùng nó mà uốn nắn cho các em thôi.”

Triệu Yến Yến không nén nổi, khẽ rên rỉ: “Ối giời ơi, hắn đúng là đồ ác ôn, phí hoài cả cái vẻ ngoài bảnh bao ấy chứ!”

Tô Nhuyễn cũng thầm gật gù: “Phải đó!”

Hơn nữa, cô còn lấy làm nghi hoặc vô cùng, không biết có phải chính anh là người đã nghĩ ra cái ý tưởng dùng ‘công cụ’ để huấn luyện của mấy vị giáo quan này hay không.

Vì không muốn cái cán chổi lau nhà xí ấy chĩa vào người mình, các nữ sinh ai nấy đều đứng thẳng tắp, nghiêm chỉnh đúng quy củ.

Trên người nóng nực toát mồ hôi, ngứa ngáy khó chịu, Tô Nhuyễn đành phải nhìn chằm chằm vào đám đàn anh, đàn chị đang ngồi dưới gốc cây trong sân thể dục để phân tán sự chú ý. Được ngồi, được ăn kem, lại còn có quạt... Quả là sướng thật!

Cô chẳng mong mỏi gì lớn lao, chỉ cần có một làn gió thoảng qua là mãn nguyện rồi.

Đúng lúc cô đang nghĩ ngợi, đỉnh đầu bỗng dưng tối sầm đi, ánh nắng như đổ lửa trên mặt cũng dịu đi hẳn, sau đó một làn gió mát rượi nhẹ nhàng thoảng qua bên tai.

Tô Nhuyễn nhắm mắt, theo bản năng khẽ thở dài một tiếng mãn nguyện, rồi mới chợt nhận ra có điều, hình như có gì đó không đúng lắm thì phải.

Cô liếc nhanh qua khóe mắt thì thấy Lộc Minh Sâm đang đứng ngay cạnh mình, tay cầm một mảnh bìa cứng chẳng biết kiếm đâu ra, phe phẩy quạt gió trông thật thảnh thơi.

Thế nhưng, không đợi Tô Nhuyễn cảm nhận được lâu, anh đã cầm theo cây gậy gỗ, một tay vẫn phe phẩy mảnh bìa cứng quạt gió, bắt đầu đi vòng quanh đội ngũ, uốn nắn động tác cho từng người một.

Nơi anh đi qua, các bạn học ai nấy đều nín thở, muốn hít chút gió mát, có điều anh đi nhanh quá, chắc chẳng ai kịp hít được chút gió nào đâu.

Tô Nhuyễn cứ nhìn chằm chằm vào mảnh bìa cứng ấy, ai mà nghĩ được, có ngày cô lại thèm thuồng một mảnh bìa giấy cũ nát đến như vậy chứ?

Cũng may, cuối cùng Lộc Minh Sâm lại quay về vị trí ban đầu, anh vừa quạt gió vừa lên giọng dạy bảo: “Tất cả đứng thẳng! Còn đúng năm phút nữa thôi.”

“Mới có mấy phút thôi mà, một tuần sau, mỗi buổi sáng, mỗi buổi chiều đều phải đứng nghiêm kiểu quân đội nửa tiếng, đó mới là chuyện thường tình.”

Câu này vừa dứt, tiếng than ngắn thở dài, rên rỉ lập tức vang lên khắp nơi.

Lộc Minh Sâm quát: “Đừng có ai lấy cớ mà lười biếng! Tất cả đứng thẳng cho tôi! Nếu không, tôi sẽ kéo dài thêm năm phút nữa!”

Dù nói vậy, nhưng anh lại chẳng hề di chuyển khỏi vị trí.

Tô Nhuyễn đứng dưới bóng mát mà anh đang tạo ra, cảm nhận được những làn gió mát lành thổi đến từ bên cạnh, lại liếc nhìn sang các bạn học khác, đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Quả nhiên, có so sánh mới thấy được sự sung sướng là nhường nào.

Chịu đựng mười phút dài dằng dặc tựa thế kỷ, Lộc Minh Sâm mới bước về phía trước, cho ôn lại khẩu lệnh “nghiêm, nghỉ” đã học buổi sáng, rồi bắt đầu dạy cách di chuyển đội hình.

Luôn có người không phân biệt được bên trái, bên phải, quay nhầm hướng mà va vào bạn học khác, khiến mọi người cười ồ lên, cuối cùng mới thấy đỡ gian nan hơn một chút.

Một giờ sau, huấn luyện viên tuyên bố giải tán, cho mọi người nghỉ ngơi mười lăm phút.

Bọn Triệu Yến Yến hoan hô chạy vội tới bóng cây, vì chỗ ngồi có hạn nên bọn họ phải chạy nhanh chân để xí được chỗ tốt.

Tô Nhuyễn đau chân không chạy nhanh được, đành chậm rãi khập khiễng bước về phía đó. Đang bước đi thì bỗng cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay mình.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 297: Ngăn chặn đàn anh bụng dạ khó lường (1)