Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 298: Ngăn chặn đàn anh bụng dạ khó lường (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tô Nhuyễn giật mình, quay đầu lại mới thấy là Phong Cảnh Diệp. Anh ta hỏi: “Chân em làm sao vậy? Có cần xin phép huấn luyện viên cho nghỉ ngơi không?”

Giọng anh ta thật tự nhiên, nếu Tô Nhuyễn từ chối lại giống như đang làm màu, vì thế cô cười đáp: “Không cần đâu ạ.”

Sau đó, cô cũng hết sức tự nhiên rút tay ra khỏi tay anh ta: “Chỉ là di chứng của đợt leo Trường Thành thôi, chỉ cần hoạt động nhiều là ổn thôi mà.”

Phong Cảnh Diệp nghe vậy thì cũng đã hiểu.

Hành động của hai người đã mang đến những tiếng xì xào bàn tán nho nhỏ và cả tiếng xuýt xoa trêu chọc của bọn bạn học đang ngồi đối diện.

Phong Cảnh Diệp chẳng chút bẽn lẽn, còn từ sau thân cây lấy ra chiếc ghế đẩu của mình, đưa cho Tô Nhuyễn: “Em ngồi tạm đi, ngồi dưới đất dễ cảm lạnh đấy.” Nói rồi, anh chàng liền quay lưng đi, chẳng câu nệ thêm lời nào.

Triệu Yến Yến mừng quýnh lên, lay lay cánh tay Tô Nhuyễn, khẽ kêu: “Trời ơi, đàn anh Phong đỡ cậu dậy này, còn nói chuyện với cậu nữa chứ…”

Tô Nhuyễn bình thản đáp: “Chỉ là đàn anh chiếu cố đàn em thôi mà.”

Triệu Yến Yến bỗng dưng hỏi: “Các cậu thử đoán xem, nếu tớ giả vờ trẹo chân, anh ấy có chạy lại đỡ tớ không nhỉ?”

Lý Quyên lanh lẹ chen vào: “Vậy còn tớ thì sao? Nếu tớ ngất xỉu, anh ấy có thể…?” Mấy chữ cuối cứ ấp úng chẳng dám nói ra, nhưng mọi người ai nấy đều hiểu ngầm, tiếng trêu chọc liền rộ lên: “Chà, không ngờ cậu lại có ý nghĩ 'đen tối' như vậy nha!”

Trương Thi Thi bên cạnh bỗng dưng cất lời: “Tô Nhuyễn, có phải anh Phong có ý với cô không? Cô xinh xắn thế này thì chuyện đó cũng chẳng phải không thể xảy ra đâu nhỉ?”

Tô Nhuyễn khẽ hất cằm, ra hiệu cho mọi người nhìn về phía đối diện: “Trương Thi Thi, ý cô là anh Phong vừa ‘hám gái’ vừa ‘ đứng núi này trông núi nọ’ à?”

Nhìn sang phía bên kia, Phong Cảnh Diệp đang tận tình quạt mát cho một nữ đàn em khoa quản lý bị say nắng. Trương Thi Thi lập tức cứng họng.

Lý Quyên xuýt xoa: “Anh ấy dịu dàng biết mấy, làm bạn gái của anh ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm đây.”

Lúc này Triệu Yến Yến đã cực kỳ khó chịu với Trương Thi Thi, bèn buột miệng nói: “Nếu cô có cảm tình với anh Phong thì cứ tự mình theo đuổi đi, chẳng ai cười cô đâu, cứ lôi Tô Nhuyễn vào làm gì mãi vậy chứ?”

Tô Nhuyễn tiếp lời: “ Đúng đó, cô cứ mạnh dạn theo đuổi đi, chúng tôi đều ủng hộ cô hết mình.”

Chẳng đợi Trương Thi Thi kịp đáp lời, cô đã nói tiếp: “Còn tôi thì thôi vậy, anh Phong không phải kiểu người tôi để mắt tới.”

Triệu Yến Yến trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Người tốt như anh Phong mà cậu còn chê, vậy rốt cuộc cậu thích kiểu người nào?”

Tô Nhuyễn thầm nghĩ trong bụng: Kiểu nào cũng chẳng ưng. Nhưng hiển nhiên không thể nói thẳng toẹt ra như thế, cô đành chữa lời: “Tạm thời thì vẫn chưa gặp được, nhưng mà tiêu chuẩn đầu tiên chắc chắn phải thật bảnh bao!”

Nghe cô tự nhiên thốt ra lời ấy, cả đám lại được dịp cười rúc rích trêu chọc. Mà nói ra thì, ai mà chẳng thích trai đẹp? Nếu không thì sao ánh mắt mọi người cứ dõi theo mấy anh chàng bảnh bao ấy chứ? Trong khoảng thời gian tập quân sự này, khi mọi người còn chưa quen biết thân thiết, chẳng phải ai cũng vẫn cứ để ý đến diện mạo và cốt cách của người khác thôi sao?

“Ôi chao, mà nói ra thì, bên khoa triết học cũng có một nam sinh trông cũng có vẻ có học thức lắm. Mọi người có để ý không?” Triệu Yến Yến hỏi.

Cô ấy vừa nhắc tới anh chàng kia, thật vậy mà vài người cũng có ấn tượng. Lý Quyên nói: “Chính là người có dáng người cao gầy, làn da lại trắng trẻo kia đúng không?”

“ Đúng đúng đúng, để tôi xem nào…” Triệu Yến Yến đứng hẳn dậy, đưa mắt nhìn về phía khoa triết học: “Kia kìa, chính là anh chàng đó, đứng ngay hàng đầu, đang trò chuyện với một bạn nam khác đó…”

Các nữ sinh xung quanh nhìn theo hướng cô ấy chỉ, quả nhiên trông thấy một nam sinh phong thái hơn người thật. Diện mạo tuy không thể gọi là quá điển trai, nhưng lại toát lên một vẻ dễ chịu lạ thường, khí chất thanh nhã, đậm chất thư sinh, quả thực khiến người ta phải ngoái nhìn.

Vương Hồng lại lắc đầu: “Mà nói về đẹp trai, tớ vẫn thấy huấn luyện viên của chúng ta mới là người bảnh nhất!”

Mọi người lập tức quay đầu theo hướng cô ấy nói, lúc này các giáo quan đang đứng ngay cạnh đội ngũ khoa triết học.

Tô Nhuyễn cũng đưa mắt nhìn qua, dù khoảng cách khá xa nhưng ánh mắt của cô vẫn bất ngờ chạm phải Lộc Minh Sâm. Ánh nhìn của anh sắc như d.a.o cạo, không hiểu sao lại khiến Tô Nhuyễn bất giác chột dạ.

Nhưng rất nhanh cô đã trấn tĩnh lại, mình có làm gì sai đâu cơ chứ? Chẳng qua chỉ là ngắm nhìn mấy anh chàng phong độ thôi mà, liên quan gì đến anh ấy chứ?

Chẳng phải anh còn từng buông lời rằng sẽ giúp cô ‘kiểm duyệt’ người yêu đó sao?

Triệu Yến Yến vẫn còn tấm tắc khen: “Còn phải cảm thấy thế nào nữa? Chắc chắn là như vậy rồi, từ trước tới nay tớ chưa từng gặp ai phong độ hơn thầy huấn luyện cả, nhưng mà thầy huấn luyện đâu thuộc về chúng ta, tụi mình đừng có mà mơ mộng hão huyền làm gì cho phí công.”

Tuy rằng nói thế, cuối cùng cô ấy lại không nhịn được nói thêm: “Các cậu nói xem thầy giáo quan của tụi mình đã kết hôn chưa? Nhìn qua cũng trạc tuổi mình, chắc còn chưa có người yêu đâu nhỉ? Dù sao đi bộ đội thì làm gì có mấy khi được tiếp xúc với con gái chứ…”

“Không biết có người yêu là anh ấy thì sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?”

Nói tới đây, dường như cô ấy lại nhớ tới lúc Lộc Minh Sâm dùng chổi lau nhà vệ sinh mà “huấn luyện” bọn họ: “… Chắc là như ma quỷ giáng trần ấy chứ… Không thể nào hình dung được cảnh anh ấy dịu dàng với con gái sẽ ra sao.”

Nghĩ tới Lộc Minh Sâm quạt mát cho mình, Tô Nhuyễn không nhịn được thầm nghĩ, thật ra … cũng đâu đến nỗi nào.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 298: Ngăn chặn đàn anh bụng dạ khó lường (2)