Ở bên này, phía Tô Nhuyễn và mấy cô bạn đang mải mê ngắm nghía, tìm kiếm mấy anh chàng đẹp mã khắp nơi. Thế mà không ngờ, ở phía bên kia, mấy thầy giáo quan cũng đang rôm rả bàn tán về đám nữ sinh.
Thầy giáo quan Tôn thấy đám nữ sinh vươn cổ ngó nghiêng khắp nơi, cười nói: “Chắc hẳn đang ngắm anh chàng Diệp Tri Văn bên khoa triết học rồi.”
Anh ta tấm tắc khen: “ Đúng là lũ sinh viên năm nhất, hoạt bát ra phết.”
Một thầy huấn luyện khác lại tỏ vẻ hâm mộ: “Đội ngũ cậu dẫn dắt không phải có rất nhiều sinh viên khoa ngoại ngữ sao? Mấy cô nữ sinh xinh như mộng ấy nhỉ?”
Thầy giáo quan Tôn nói: “ Đúng là có mấy nữ sinh rất đẹp, tôi thấy mấy cậu nam sinh đã bắt đầu để ý rồi, biết đâu đấy, sau kỳ huấn luyện quân sự này là bắt đầu ra sức theo đuổi nhau đấy chứ.”
“Là cô gái vừa rồi Phong Cảnh Diệp đỡ ấy à?”
Thầy giáo quan Tôn nói: “Cũng đúng, tôi thấy Phong Cảnh Diệp kia có vẻ để mắt đến cô bé đó thật, nếu không anh ta là cán bộ phụ trách của khoa quản lý, sao suốt ngày cứ lẽo đẽo quanh khoa ngoại ngữ làm gì không biết.”
“ Tôi thấy cậu ta đứng bên này, nhưng ánh mắt thì lúc nào cũng dáo dác nhìn về phía cô gái ấy.”
Anh ta quay đầu hỏi Lộc Minh Sâm: “Trung úy Lộc, anh có để ý thấy không?”
Lộc Minh Sâm cúi gằm mặt, thờ ơ nói: “Mấy anh đàn anh năm ba, lợi dụng cái chức cán bộ mà tiếp cận nữ sinh, mấy cậu mà thấy thì nhớ ra mặt ngăn cản đấy.”
Thầy giáo quan Tôn ngập ngừng: “Bọn họ đâu phải quân nhân, hơn nữa cũng là chuyện thường tình ở huyện ấy mà, ai chẳng có lòng yêu cái đẹp, huống chi cô gái kia không chỉ có nhan sắc, khí chất còn đặc biệt hơn người.”
“Ngày nào mà chúng ta còn đứng lớp dạy dỗ bọn họ, thì phải có trách nhiệm tới cùng. Nói tóm lại, phải chặn đứng mấy cái thứ bụng dạ khó lường đó, không cho chúng tiếp cận đám nữ sinh.”
Lộc Minh Sâm nói xong, đột ngột đứng phắt dậy khiến mấy người kia giật nảy mình. Sau đó chỉ thấy anh lấy chiếc còi con con trong túi ra, đặt lên miệng, thổi một tiếng vang dội: “Tập hợp!”
Các giáo quan đồng loạt nhìn đồng hồ trên cổ tay, rõ ràng còn ba phút nữa mới hết giờ mà.
Thầy giáo quan Tôn nhìn về phía khoa ngoại ngữ theo phản xạ tự nhiên, lập tức nhìn thấy Phong Cảnh Diệp đang đi về phía cô gái kia. Chẳng lẽ Trung úy Lộc làm vậy là để cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ sao?
Khi ấy, Triệu Yến Yến đang kích động mà lắc lấy lắc để cánh tay Tô Nhuyễn: “Đàn anh Phong đang qua đây, cậu mau cảm ơn chiếc ghế cho mượn của người ta, mau nói chuyện với anh ấy đi!!!”
Tô Nhuyễn cũng đ.â.m ra chịu thua, có điều đúng là phải cảm ơn anh ấy vì đã giúp đỡ mình, nhưng đối phương chưa kịp đến gần, tiếng còi hiệu lệnh tập hợp đã vang lên giòn giã.
Phong Cảnh Diệp ngẩn người, Tô Nhuyễn chỉ có thể vội vàng nói một câu “Cảm ơn đàn anh ”, rồi tức tốc chạy về vị trí tập hợp.
Chẳng rõ có phải Tô Nhuyễn đã nghĩ nhiều hay không, mà sau khi tập hợp cô luôn cảm thấy, hình như Lộc Minh Sâm có vẻ không vui, nhìn ai cũng đằng đằng sát khí, khiến cả đám học sinh im thin thít như ve sầu mùa đông.
Ngay cả lúc chạy đội hình đối diện, họ cũng không dám bật cười. Cả đội ngũ chỉ còn vang lên tiếng hô khẩu lệnh dứt khoát của anh, hòa cùng tiếng sột soạt của áo quần khi mọi người di chuyển.
Anh ta cũng chẳng thèm đứng chắn nắng hay quạt gió cho cô nữa, ngược lại còn đứng hẳn sang một bên, cách cô một khoảng khá xa.
Tô Nhuyễn chun mũi lại, cũng mặc kệ, không thèm để mắt tới anh ta nữa. Cô đã quyết định bỏ mặc việc đoán mò tâm tư của Lộc Minh Sâm rồi, anh ta muốn làm gì thì làm, không để ý đến cô càng hay, cô càng dễ bề thu xếp lại lòng mình.
Sau khi hoàn thành bài huấn luyện đội hình, lại chuyển sang huấn luyện cá nhân, cuối cùng là điểm danh theo đội hình từng người một.
“Đồng chí đứng thứ tư hàng ba, quay trái, quay trái! Lui về phía sau!”
“Đồng chí đứng thứ hai hàng đầu, lui về phía sau! Quay trái! Quay phải!”
……
Kiểu điểm danh huấn luyện cá nhân này khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực. Tô Nhuyễn yên lặng ghi nhớ vị trí của mình: Hiện tại mọi người đều đang quay mặt về phía trước, cô chính là người đứng cuối hàng thứ tư…
Khi cô còn đang thầm nghĩ không biết đến bao giờ mới tới lượt mình, thì chợt nghe thấy tiếng Lộc Minh Sâm điểm danh: “Đồng chí số tám hàng thứ tư, lui về phía sau!”
Tô Nhuyễn đang tập trung cao độ, vội vàng lùi bước theo khẩu lệnh. Bất chợt, chóp mũi cô chợt chạm phải bờ n.g.ự.c vững chãi của ai đó…
Cô định lùi lại theo phản xạ tự nhiên, thì tiếng Lộc Minh Sâm vang lên từ trên đỉnh đầu cô, lạnh lùng dặn dò: “Đứng yên, không được nhúc nhích. Trên chiến trường, dù gặp phải tình huống bất ngờ đến mấy cũng tuyệt đối không được lui bước.”
Nói đoạn, anh quát lớn với tốp bạn học phía sau Tô Nhuyễn: “Tất cả đều đứng nghiêm cho tôi, không một ai được xê dịch.”
Tô Nhuyễn chỉ muốn phát cáu. Khoảng cách giữa hai người lúc này chưa tới mười phân, gần như cô có thể cảm nhận rõ lồng n.g.ự.c anh rung động khi cất lời… Cô dám chắc, cái gã này... chắc chắn là cố ý!
Ngoài việc cứ đứng sát rạt Tô Nhuyễn, sau đó thong thả hô khẩu lệnh bắt cô đứng yên tại chỗ ra, dường như Lộc Minh Sâm không còn biểu hiện gì khác lạ.
Không đúng! Cứ áp sát cô như thế này, đã là quá bất thường rồi!
Khi quay trái, quay phải, Tô Nhuyễn có thể cảm nhận rõ cánh tay mình lướt nhẹ qua vạt áo anh.
Cô còn không dám xê dịch, bởi hàng ngũ đang vô cùng chỉnh tề. Cô sợ mình chỉ cần nhích nhẹ một cái thôi cũng sẽ khiến mọi người xung quanh để ý mà nhìn sang.
Tô Nhuyễn căng thẳng tột độ, bực mình ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái rõ lâu. Cô lại bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, khóe môi anh khẽ nhếch lên, ra lệnh: “Lui về phía sau! Lui!”
Cuối cùng, khi được di chuyển cùng hướng với mọi người, Tô Nhuyễn mới thở phào nhẹ nhõm một tiếng. Nhưng cô chưa kịp thả lỏng được bao lâu, đã cảm nhận được có người ghé sát lại sau lưng mình, dường như hơi thở ấm nóng của anh phả bên vành tai cô, thì thầm: “Không tệ, tiếp tục cố gắng.”
Tim cô đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mãi cho đến khi Lộc Minh Sâm đã rời đi rồi mà vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh. Nhìn anh ta vẫn cứ thản nhiên như không có chuyện gì, Tô Nhuyễn không nhịn được mà nổi cáu: Trời đất ơi! Rốt cuộc anh ta định làm cái trò gì đây chứ?
Mãi đến năm giờ chiều, sau khi buổi huấn luyện kết thúc, Tô Nhuyễn vẫn chưa thể nghĩ ra mục đích thực sự của Lộc Minh Sâm. Anh ta thậm chí còn chẳng nói thêm lấy một lời, như thể hẹn gặp mặt hay tâm sự chuyện vì sao anh ta lại có mặt ở đây để huấn luyện quân sự, đều không tồn tại.
Cứ như thể anh ta thật sự chỉ tới vì nhiệm vụ huấn luyện cho sinh viên, cứ nghiêm khắc tuân thủ kỷ luật, như thể hoàn toàn xa lạ với cô vậy.
Lúc nghỉ ngơi, Tô Nhuyễn cũng không tiện sang tìm anh. Cô đâu thể đường đột như vậy trước mặt bao nhiêu người thế này? Cuộc sống sinh viên mà cô hằng mong đợi còn chưa kịp bắt đầu, cô không muốn bị người ta xì xào bàn tán theo cái kiểu này.
Mà sau khi tập xong, anh ta lại dẫn theo mấy vị giáo quan khác đi mất tăm…
Nơi ở của các giáo quan là khu ký túc xá nam, với quy chế làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt, gần như chẳng mấy khi giao tiếp với sinh viên chúng tôi.
Ba ngày trôi qua, ngoại trừ những nội dung huấn luyện quân sự, bọn họ chưa từng nói chuyện riêng với cô lấy một câu. Ấy vậy mà, trong lúc tập luyện, anh ta lại không ngừng dùng mấy chiêu trò vặt vãnh.
Hôm nay đến giờ học đá chân cao, vì chân nhức mỏi, khi nhấc chân Tô Nhuyễn không kìm được mà nhíu mày. Ngay sau đó, Lộc Minh Sâm đã buộc chặt cái cán lau nhà vệ sinh của anh vào chân cô.
Bề ngoài thì coi như sửa đúng động tác cho cô, để chân cô có thể giơ lên cùng độ cao với mọi người. Nhưng thực tế, cô chỉ cần phụ trách nhấc chân lên là được, chiếc cán sẽ gánh đỡ toàn bộ trọng lượng chân cô. Ngoài cơ bắp hơi nhức mỏi ra, cô chẳng thấy chút nào.
Miệng đối phương còn nghiêm nghị, nhìn đám sinh viên nói: "Độ cao như vậy, giữ vững."
Khi rời đi, ánh mắt đảo qua người cô ẩn chứa ý cười thâm sâu, lại một lần nữa khiến Tô Nhuyễn nghi ngờ anh đã bị đánh tráo. Rõ ràng là một người rất ngây thơ, sao bây giờ lại biến thành bậc thầy ve vãn rồi, chẳng cần làm gì nhiều mà đã khiến đầu óc cô không ngừng nghĩ ngợi.