Lộc Minh Sâm đang dặn dò các giáo quan khác những điều cần chú ý để đề phòng sinh viên cảm nắng, nhưng tâm trí anh lại có chút lơ đễnh. Hôm nay trông Tô Nhuyễn không thoải mái chút nào, không hiểu mình đã chọc giận cô ấy ở điểm nào. Rõ ràng hôm qua cô ấy vẫn bình thường mà, lúc lườm anh còn khí thế ngút trời…
Khi anh đang mải nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy tiếng ai đó gọi tên Tô Nhuyễn trong hoảng loạn. Lộc Minh Sâm quay đầu lại, đúng lúc trông thấy Tô Nhuyễn với sắc mặt tái nhợt, đang đổ gục vào lòng nam sinh tên Phong Cảnh Diệp kia.
Ánh mắt anh tức thì trở nên lạnh lùng. Thấy nam sinh kia định bế cô lên chạy ra ngoài, Lộc Minh Sâm chỉ để lại một câu: “Tôn Kiến Đào, lát nữa phụ trách dẫn đội.” Sau đó anh tức tốc chạy vội sang bên đó.
Các giáo quan thấy Trung úy Lộc, người vốn dĩ luôn lười biếng, lại chạy nhanh như vậy, không hẹn mà nhìn nhau. Giáo quan Tôn ngập ngừng, lên tiếng: “Chắc là lo cho sinh viên trong đội của bọn họ thôi.”
Một giáo quan khác liền tiếp lời: " Nhưng tôi lại thấy anh ấy chẳng hề lo lắng chút nào, ngược lại cứ như muốn đi "xử lý" ai đó vậy."
"Hơn nữa, sinh viên trúng nắng thì đâu cần chúng ta bận tâm? Chẳng phải đã có các anh chị phụ trách chuyên môn chăm nom họ rồi sao?"
Trong lúc các vị giáo quan đang suy đoán, một cảnh tượng bất ngờ đã đập vào mắt họ. Trung giáo Lộc nhanh chóng lao tới, dùng tư thế vô cùng mạnh mẽ giằng lấy nữ sinh đang ngất xỉu khỏi tay Phong Cảnh Diệp, rồi xoay người vội vã bước nhanh về phía phòng y tế.
Giáo quan Tôn ho khan một tiếng: "Tùy cơ ứng biến thôi! Chuyện này không tính là động chạm vô cớ, chẳng qua là tố chất thân thể của Phong Cảnh Diệp kia không tốt, chạy quá chậm mà thôi."
Các vị giáo quan khác không nói gì, nhưng trên mặt ai nấy đều lộ vẻ u sầu.
Rõ ràng vị tổng huấn luyện viên kia đến là để giám sát bọn họ, vậy mà bây giờ ngược lại, chính bọn họ lại phải lo lắng cho đối phương thế này sao?
cũng không khỏi bận lòng.
Không chỉ các giáo quan lo lắng, sau khi chứng kiến hành động của Lộc Minh Sâm, Phong Cảnh Diệp cũng nhíu chặt mày, nhanh chóng đuổi theo và cất tiếng: "Giáo quan Lộc!"
Lộc Minh Sâm không đoái hoài đến anh ta, môi mím chặt, bế Tô Nhuyễn ba chân bốn cẳng chạy thẳng tới phòng y tế.
……
"Chắc là nghỉ ngơi không tốt, lại không ăn sáng tử tế, thêm vào việc bị trúng nắng nữa. Không sao đâu, uống chút nước đường ấm vào, lát nữa tỉnh lại ăn chút cơm, ngủ một giấc là ổn ngay." Một nhân viên y tế dày dạn kinh nghiệm ôn tồn nói.
Phong Cảnh Diệp thấy Lộc Minh Sâm còn đưa tay sờ lên trán Tô Nhuyễn, lập tức bước đến ngăn cản.
Anh ta giọng đầy vẻ cảnh giác: "Huấn luyện viên, tôi nhớ rõ các anh có quy định…"
Thấy đối phương đề phòng như vậy, Lộc Minh Sâm chỉ thấy buồn cười vì sự thái quá ấy: "Chúng tôi …"
Nói đến đây, anh lại liếc nhìn Tô Nhuyễn đang nằm trên giường bệnh, có chút ngập ngừng.
Hiện tại anh còn chưa rõ vì sao cô tức giận, cũng không biết cô có ngại việc công khai mối quan hệ của hai người với người khác hay không, lỡ như lại khiến cô cảm thấy khó xử thì sao?
Cô mong chờ một cuộc sống đại học yên bình như vậy …
"Chúng tôi quen biết nhau." Cuối cùng Lộc Minh Sâm đáp lời như vậy.
Phong Cảnh Diệp lại càng cảnh giác hơn, ánh mắt nhìn anh như nhìn đối thủ cạnh tranh. Lộc Minh Sâm cũng vô cùng bứt rứt, quả nhiên gã này có ý đồ không trong sáng với Tô Nhuyễn.
Anh đang định nói chuyện, thì trông thấy người trên giường bệnh cựa quậy, vội vàng đẩy Phong Cảnh Diệp ra, cúi người hỏi: "Tô Nhuyễn, em thấy sao rồi?"
"Không sao đâu." Giọng Tô Nhuyễn vẫn hơi yếu ớt: "Chắc là huyết áp thấp thôi, anh đừng lo."
Phong Cảnh Diệp đã vòng sang bên kia giường bệnh, bóc một viên kẹo sữa đưa cho Tô Nhuyễn, lại rót nước và nói: "Em ăn kẹo sữa trước đi, lát nữa anh đi mua đồ ăn giúp em."
Lộc Minh Sâm lập tức nói: "Không cần cậu bận lòng, để tôi đi là được." Nói xong anh định đi, nhưng thấy Phong Cảnh Diệp ở đây thì lòng chẳng thể an tâm.
Phong Cảnh Diệp đáp trả: "Giáo quan Lộc, Tô Nhuyễn ở đây có tôi chăm sóc rồi, ngài quay về huấn luyện tiếp đi, không cần lo lắng."
Nhưng mà có anh ta ở đây, Lộc Minh Sâm mới càng thêm lo lắng.
Tô Nhuyễn ngửi thấy không khí căng thẳng, vội nói: "Anh Minh Sâm, anh mau về đội đi, em ở đây đợi anh." Đúng lúc cô cũng đang có chuyện muốn nói riêng.
Nghe Tô Nhuyễn xưng hô như vậy, Lộc Minh Sâm mới thở phào nhẹ nhõm. Trước khi đi, anh còn nói với Phong Cảnh Diệp: "Vậy nhờ cậu chăm sóc Nhuyễn Nhuyễn hộ tôi, cảm ơn."
Nghe thấy Lộc Minh Sâm xưng hô thân mật đến thế, Phong Cảnh Diệp không nhịn được nhíu mày, định nói gì đó thì Lộc Minh Sâm đã xoay người rời đi rồi.
Có điều khi trở lại sân thể dục, Lộc Minh Sâm vẫn không yên tâm. Anh trực tiếp gọi đích danh Trương Thi Thi: "Cô, tới phòng y tế chăm sóc bạn học một chút."
Triệu Yến Yến vội vàng xung phong: “Thưa huấn luyện viên, Tô Nhuyễn và em ở cùng phòng, để em đi ạ.” Cô thầm nghĩ, vị huấn luyện viên này quả thực có mắt như mù, sao lại gọi đúng người chẳng hòa hợp với Tô Nhuyễn đi chăm sóc cô ấy cơ chứ!
Thế nhưng, Trương Thi Thi đâu dễ gì bỏ lỡ cơ hội vừa được nghỉ ngơi, lại vừa có thể tiếp cận Phong Cảnh Diệp? Cô ta liền vội vàng đáp "Vâng ạ", rồi nhanh chân chạy thẳng đến phòng y tế.
Lộc Minh Sâm khẽ nheo mắt nhìn theo bóng dáng lanh lảnh của Trương Thi Thi khuất dần, lúc này mới đỡ lo đôi phần. Có cô ta ở đó, Phong Cảnh Diệp đừng hòng mà lân la hay ve vãn Tô Nhuyễn được!
Thế nhưng, suốt thời gian huấn luyện sau đó, anh vẫn không sao tập trung được như trước. Trong tâm trí anh cứ vẩn vơ hình ảnh Tô Nhuyễn đang khó chịu nơi mình không nhìn thấy, lại còn có những nam sinh bụng dạ xấu xa lẽo đẽo bên cạnh chăm sóc. Biết đâu chúng lại nhân lúc cô ngủ mà lén lút chạm tay, mượn cớ dìu đỡ, rồi ôm ấp cô ấy thì sao...
Đám sinh viên trong đội, thấy sắc mặt vị huấn luyện viên của mình bỗng trở nên lạnh băng, đôi mắt phượng quét qua từng người mang theo vẻ lạnh lùng sắc bén, liền lập tức tập trung cao độ, hoàn thành thật tốt buổi huấn luyện.
Vừa đến giờ nghỉ, Lộc Minh Sâm lập tức thổi còi giải tán đội hình, vẫn giao cho giáo quan Tôn dẫn đội quay về như mọi khi, còn anh thì nhanh chóng đi thẳng đến phòng y tế dưới ánh mắt đầy lo lắng của các giáo quan khác.
Một mạch đi thẳng đến nơi, Lộc Minh Sâm sốt ruột đẩy cửa phòng y tế ra, vừa thấy cảnh tượng bên trong liền không kìm được mà quát lên: “Sao anh lại ở đây?”
Bác sĩ Ôn thản nhiên nhận lấy ly nước từ tay Tô Nhuyễn, với vẻ mặt như nói “Anh hiểu rõ mà”, rồi ôn hòa cười đáp: “Anh nghĩ xem sao?”