Khác hẳn với vẻ mặt cảnh giác của Lộc Minh Sâm, bác sĩ Ôn lại tỏ ra vô cùng ung dung tự tại. Anh đặt ly nước lên chiếc bàn bên cạnh, rồi tự giác đứng dậy, nói với Tô Nhuyễn: “Hai người có chuyện riêng muốn nói phải không? Vậy tôi xin phép đi trước nhé, chiều lại ghé thăm cô. Dù sao thì sau này, chúng ta còn khối thời gian dài để gặp gỡ mà.”
Lộc Minh Sâm trừng mắt nhìn anh ta chằm chằm: “Anh có ý gì?”
Bác sĩ Ôn đáp: “ Tôi chưa nói với anh à? Tôi là giáo sư khách mời của trường các em, chuyên giảng dạy tâm lý học.” Anh ta nháy mắt một cái tinh quái, cười nói: “Thế nên mới bảo, đúng là duyên phận trời định.”
Lộc Minh Sâm mím chặt môi, sau đó đột nhiên phá ra cười, giọng điệu đầy mỉa mai: “Vậy chắc hẳn bác sĩ Ôn có không ít duyên phận ở chốn này nhỉ? Hay cứ nơi nào có cô gái xinh đẹp ưu tú, thì anh lại bảo đó là duyên phận của bác sĩ Ôn?”
Nghe thấy lời lẽ ấy, bác sĩ Ôn có chút kinh ngạc. Có lẽ anh ta không ngờ Lộc Minh Sâm vốn luôn nổi tiếng quang minh chính trực, lại dám nói bóng gió về mình trước mặt Tô Nhuyễn như thế.
“ Tôi nhớ rõ, lần đầu tiên anh gặp Tô Nhuyễn đã khen cô ấy xinh đẹp ưu tú, rồi nói sẽ tìm hiểu cô ấy đúng không? Chắc hẳn nơi này cũng có không ít cô gái xinh đẹp ưu tú khác, e rằng quãng thời gian làm giảng viên sẽ đủ để anh tha hồ lựa chọn được người thích hợp đấy nhỉ.”
Nhìn ánh mắt đắc ý của Lộc Minh Sâm, bác sĩ Ôn lại bật cười: “Vậy ra, trong mắt anh, chỗ nào cũng có cô gái xinh đẹp lại ưu tú như Tô Nhuyễn đấy ư?”
Lộc Minh Sâm theo bản năng nhìn về phía Tô Nhuyễn, nhưng lại bắt gặp nụ cười tủm tỉm đầy ẩn ý của cô đang hướng về mình.
Lộc Minh Sâm:…
Bác sĩ Ôn chào Tô Nhuyễn rồi cáo từ. Trước khi ra khỏi phòng, anh ta còn quay lại, nở một nụ cười ấm áp đầy ẩn ý với Lộc Minh Sâm.
Lộc Minh Sâm nghiến răng ken két, lẩm bẩm: “Lão cáo già gian xảo.”
Sau đó anh quay sang hỏi Tô Nhuyễn: “Anh ta đến đây từ khi nào? Còn Phong Cảnh Diệp và cô nữ sinh kia đâu cả rồi?”
Tô Nhuyễn lắc lắc tờ giấy trong tay, giải thích: “Lúc em ngủ thì bọn họ đã đi chăm sóc bạn học khác rồi. Còn bác sĩ Ôn thì... khi em tỉnh dậy, anh ta đã có mặt ở đây.”
Nói tới đây, cô cười tủm tỉm đầy ẩn ý: “Ở cùng bác sĩ Ôn thoải mái thật đấy. Vừa mở mắt ra đã thấy có người ngồi canh trước giường bệnh, lại còn rất chu đáo nữa chứ.”
Lộc Minh Sâm mím chặt môi, khẽ hừ một tiếng: “Anh ta vốn am hiểu lòng người, tất nhiên sẽ thể hiện đúng dáng vẻ mà em thích rồi. Thế làm sao phân biệt được đâu là thật, đâu là giả đây?”
“Dẫu sao thì tôi chẳng nghĩ một người đàng hoàng lại có thể thốt ra lời muốn theo đuổi một cô gái mình chỉ mới gặp lần đầu.”
Tô Nhuyễn cười cợt đáp: “Anh nói vậy là có thành kiến rồi đó. Chẳng phải người ta vẫn thường nói tình yêu sét đánh hay sao?”
Lộc Minh Sâm nghe thế, chau mày nhìn cô, giọng ngập ngừng: “Chẳng phải em……”
Tô Nhuyễn nhìn lại anh, cười tươi nói: “Yên tâm đi. Em vẫn còn nhớ lời anh dặn, ai cũng được, trừ bác sĩ Ôn.”
Lộc Minh Sâm sững sờ. Anh chợt nhớ lại lời mình đã nói với Tô Nhuyễn, vào cái lần đầu tiên cô gặp mặt bác sĩ Ôn.
Anh ngước nhìn Tô Nhuyễn, miệng khẽ mấp máy, nhưng rồi lại nhận ra chẳng biết phải nói gì. Cuối cùng, Tô Nhuyễn đành mở lời trước: “Anh cứ yên tâm. Em đâu có sốt ruột đến mức phải vội vàng tìm bạn trai. Dù lỡ có gặp được người mình ưng ý thật đi chăng nữa, em cũng cần phải tìm hiểu họ vài ba tháng. Ít nhất là khi bản thân em cảm thấy mọi việc đã ổn thỏa, em mới đến tìm anh để nhờ anh "trấn ải" giúp.”
Tô Nhuyễn vờ như không trông thấy biểu cảm đang dần cứng đờ trên gương mặt Lộc Minh Sâm. Cô lại tiếp lời hỏi: “ Nhưng mà anh đã có mặt ở đây rồi, chi bằng em hỏi anh luôn. Anh thấy anh chàng họ Phong kia thế nào?”
Lộc Minh Sâm sa sầm nét mặt, nói khẽ: “Chẳng ra làm sao cả.”
“Em cũng thấy hiện tại chưa thể nhìn nhận được điều gì.” Tô Nhuyễn nói tiếp: “Cứ từ từ quan sát thêm xem sao. Biết đâu đó chẳng phải là người ta đang theo đuổi em, mà chỉ là ảo giác thì sao.”
“Chắc chắn là ảo giác.” Lộc Minh Sâm khẳng định.
Tô Nhuyễn lại bật cười: “Chuyện này anh nói không tính đâu, sau này rồi sẽ rõ.”
Lộc Minh Sâm há miệng định nói điều gì, nhưng rồi lại nhận ra bản thân chẳng có bất kỳ lập trường nào để ngăn cản cô. Bởi lẽ, vốn dĩ người nói muốn 'trấn ải', muốn tìm đối tượng cho cô, chẳng phải chính là anh sao?
Tô Nhuyễn không muốn bàn luận về vấn đề này thêm nữa, bèn hỏi ngược lại: “Mà sao anh lại chạy tới trường em để làm huấn luyện viên quân sự vậy?”
Lộc Minh Sâm ngước nhìn cô, tự hỏi lòng, sao anh lại đến đây nhỉ? Là bởi vì anh nhớ cô. Anh cứ ngỡ mình có thể kìm nén được cảm xúc, nhưng khi người đàn anh vô tình nhắc đến Đại học Sư phạm Yến Kinh, nỗi nhớ nhung đột nhiên bùng lên, mãnh liệt đến mức không cách nào cứu vãn. Thậm chí, anh còn chẳng có chút thời gian nào để suy nghĩ cho chu đáo.
Chỉ là, ngay lúc này đây, đứng ở chốn này, trong tâm trí anh lại hiện lên mồn một những khuôn mặt vô vọng hay cực kỳ bi thương… Anh chợt nhận ra bản thân không cách nào trả lời được câu hỏi đó.
“Tóm lại là không phải tới vì em, đúng không?” Tô Nhuyễn trêu chọc: “Nếu không thì em tổn thọ mất thôi.”
Lộc Minh Sâm ngẩn ngơ nhìn cô, lặp lại: “Tổn thọ……”
Tô Nhuyễn đáp: “ Đúng vậy, hai ta vốn dĩ chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Nếu anh vì em mà làm đến mức này, một người như vậy mà em còn không nhìn trúng, trong lòng em sẽ cảm thấy khó xử vô cùng.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Lộc Minh Sâm, giọng điệu dứt khoát: “Anh à, thật lòng mà nói, anh không cần phải bận lòng lo lắng cho em đâu. Nếu có bất kỳ chuyện gì, em nhất định sẽ chủ động tìm anh để nhờ vả, còn anh cứ thoải mái sống cuộc sống của riêng mình là được.”