Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 304: Đi karaoke

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tôn Siêu nhạy bén nhận ra ý tứ không lành từ người ở đầu dây bên kia, anh ta không hề nghĩ ngợi, lập tức cúp điện thoại.

Phía bên này, Lộc Minh Sâm nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại không chớp mắt. Trương Phong cảm giác chiếc điện thoại trong tay mình sắp bị anh nhìn thủng, mới cẩn thận hỏi: “Hay là, gọi lại nhé?”

Nhưng Lộc Minh Sâm lại chẳng nói thêm câu nào, quay lại bàn học, vùi đầu vào sách vở như thể chưa từng có chuyện gì.

Trương Phong khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ chuyên chú học hành của Lộc Minh Sâm, anh ta do dự một lát rồi cũng cầm sách lên.

Chưa đọc được bao nhiêu, anh ta đã nghe thấy Lộc Minh Sâm bên cạnh mở miệng: “Karaoke đó, chừng nào cậu đi?”

Trương Phong sững sờ một lát mới trả lời: “Có lẽ là không đi được rồi. Nghe nói quán mới mở trên phố Giải Phóng rất được, vốn dĩ đã hẹn đi cùng Tôn Siêu, nhưng cậu ta không ở đây, đi một mình thì chán ngắt.”

Lộc Minh Sâm nói: “ Tôi đi.”

Trương Phong cứ ngỡ mình nghe nhầm: “Cậu nói gì cơ?”

Ánh mắt Lộc Minh Sâm vẫn dán chặt vào trang sách, nhưng miệng thì thản nhiên đáp: “ Tôi sẽ đi cùng cậu.”

Trương Phong kinh ngạc không nhẹ, cẩn thận liếc nhìn Lộc Minh Sâm một lượt: “Không bị ai thay thế rồi chăng? Hay là bị chuyện gì kích động?”

Lộc Minh Sâm lại không bận tâm đến Trương Phong nữa, khiến đối phương cho rằng anh đang nói đùa. Kết quả, giữa trưa hôm sau, vừa dùng bữa xong, Lộc Minh Sâm đã hỏi anh ta: “Bao giờ thì xuất phát?”

“Đi thật à?” Trương Phong cả kinh: “Không biết vì sao, tôi lại không muốn đi cùng cậu lắm đâu đấy.”

Lộc Minh Sâm chỉ liếc anh ta một cái mà không nói lời nào.

“Đi đi đi!” Trương Phong đầu hàng: “Có điều đại ca à, cậu nên thay một bộ quần áo khác được không?”

Lộc Minh Sâm cúi đầu nhìn bộ quân phục trên người mình, xoay người tới lục tủ quần áo, lôi một bộ quần bò áo phông trắng ra thay.

Trương Phong cũng thay sang một bộ áo sơ mi phối với quần tây đen, quay đầu nhìn thấy cách ăn mặc của Lộc Minh Sâm, anh ta không nhịn được huýt sáo: “Đi theo cậu, có lẽ hôm nay có thể gặp gỡ được giai nhân rồi.”

Lộc Minh Sâm chẳng buồn đáp lời.

Quán karaoke mới toanh trên phố Giải Phóng, giá cả phải chăng, lại nằm sát khu làng đại học, nên khi đẩy cửa bước vào, khắp nơi đều thấy lấp đầy bởi gương mặt sinh viên trẻ trung, năng động.

Giữa đại sảnh, một nữ sinh ăn vận hợp thời trang đang say sưa cầm micro ca hát. Giọng cô trong vắt, lảnh lót. Theo điệu nhạc sôi động, nhiều bạn trẻ đã kéo nhau ra khoảng sân trống phía trước để giao lưu khiêu vũ.

Trong phòng còn đặt bảy tám cái bàn và ghế dài, đã có không ít người ngồi ở đó, vừa nhâm nhi chút rượu, hàn huyên đủ chuyện, vừa say sưa dõi theo những người đang ca hát, khiêu vũ.

Trương Phong đã nhún nhảy hào hứng theo tiếng nhạc. Lộc Minh Sâm đi theo anh ta, tìm một chiếc bàn còn trống rồi ngồi xuống.

Sau khi gọi mấy chai bia, Trương Phong đã sốt ruột không chờ nổi mà chuẩn bị đi chọn bài hát. Anh ta quay sang hỏi Lộc Minh Sâm: “Cậu có đi cùng không? Muốn hát bài gì, để tôi chọn cho?”

Lộc Minh Sâm lắc đầu: “Cậu cứ đi đi.”

Trương Phong cũng cảm thấy anh không phải người thích ca hát, nên cũng không bận tâm thêm.

Lộc Minh Sâm mở chai bia trên bàn, tựa lưng vào ghế, vừa nhấp bia vừa đưa mắt nhìn khắp đám đông huyên náo.

Rất nhanh đã đến lượt Trương Phong hát. Bài hát anh ta chọn là một ca khúc tiếng Quảng Đông, bởi trong niên đại này, nhạc Quảng Đông khi ấy là mốt nhất. Anh ta cầm micro lên vừa hát vừa nhún nhảy, trông chẳng khác nào một minh tinh thực thụ, lập tức khiến cả đại sảnh bỗng chốc sôi động, nóng bừng lên theo từng lời ca.

Tiếng hò reo, tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo hòa lẫn vào nhau. Tiếng nhạc chấn động màng tai, đánh thức mọi giác quan của mọi người. Gần như tất cả đều đang cười đùa vui vẻ.

Duy chỉ có một người, dường như đang sống trong một thế giới riêng, bao bọc bởi một bức tường vô hình. Mọi ồn ào, náo nhiệt bên ngoài chẳng mảy may chạm tới anh.

Trong tiếng vỗ tay vang dội của mọi người, Trương Phong đặt micro xuống, trở về bàn.

Không phải anh ta không muốn hát tiếp, mà nhìn Lộc Minh Sâm cứ như người trên mây, khiến anh ta có chút lo lắng. Anh ta sợ rằng nếu không trông chừng kỹ, anh bạn này sẽ biến thành tiên rồi bay biến đi mất, không chừng biến mất lúc nào chẳng hay.

“Muốn hát một bài không?” Trương Phong ngồi xuống: “Hát bài ‘Đoàn kết là lực lượng’ cũng được, tôi sẽ lên hát bè cho cậu.”

Lộc Minh Sâm vẫn lắc đầu, khẽ cụng chai bia với Trương Phong, rồi tự mình uống một ngụm: “Không cần để ý đến tôi, cậu cứ hát tiếp đi, nghe cũng khá cuốn đấy chứ.”

Trương Phong hỏi lại: “ Tôi vừa hát bài gì?”

Lộc Minh Sâm sửng sốt, không trả lời được.

Trương Phong hừ một tiếng, nhưng không nói gì thêm, khẽ cụng chai bia rồi cùng nhâm nhi với đối phương, vừa nhấp bia vừa cắn hạt dưa.

Một lát sau, quả nhiên có mấy cô nữ sinh táo bạo tiến lại gần, ngỏ ý muốn ghép bàn với họ.

Trong đó có hai cô gái rất xinh đẹp. Trương Phong hồ hởi trò chuyện phiếm với các cô, còn Lộc Minh Sâm vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, dường như mọi thứ đều tẻ nhạt vô vị. Thi thoảng, anh chỉ đáp lời vài câu cho phải phép, chẳng tỏ ra thân thiện chút nào.

Nhưng mấy cô nữ sinh kia càng không được hồi đáp lại càng hăng hái. Trương Phong cũng phối hợp với họ, ra sức chọc ghẹo Lộc Minh Sâm.

Cuối cùng, Lộc Minh Sâm dường như đã cạn kiên nhẫn. Anh buông chai bia xuống, đứng dậy nói với Trương Phong: “Về thôi.”

Tuy rằng Trương Phong tiếc nuối, nhưng biết không thể trêu chọc thêm. Anh đành xin phương thức liên lạc của mấy cô nữ sinh, rồi lưu luyến không rời mà tạm biệt các cô.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 304: Đi karaoke