Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 305: Cái thích của cậu quá ư rẻ mạt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lộc Minh Sâm thấy vẻ đáng khinh của Trương Phong thật chướng mắt. Anh đứng dậy định ra ngoài chờ thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc lẫn trong đám đông huyên náo.

Trương Phong vừa tạm biệt mấy cô nữ sinh, định đuổi theo Lộc Minh Sâm thì thấy anh đột nhiên đứng bất động. “Làm sao vậy?”

Lộc Minh Sâm nghiêng tai lắng nghe một lát, rồi nhanh chóng bước tới chiếc ghế dài ở góc trong cùng. Ở đó, anh nhìn thấy năm người trẻ tuổi, bốn nam một nữ đang trò chuyện hăng say, và một trong số đó không ai khác chính là Phong Cảnh Diệp.

“ Đúng là đẹp trai có khác.” Một nam sinh cảm thán: “Này này này, chúng ta cá cược một ván đi, xem sau kỳ huấn luyện quân sự này, ‘Phong đại thiếu gia’ của chúng ta sẽ được mấy cô gái tỏ tình?”

“ Tôi cược mười đồng, chắc chắn sẽ có hơn mười người.”

“Kiểu tỏ tình này thật mơ hồ, chẳng biết đâu mà lần. Chi bằng ta cứ tính theo số thư tình cậu ta nhận được, tôi đánh cược mười đồng, ít nhất phải có năm lá thư.”

“Phải định ra thời hạn chứ, sau đợt huấn luyện quân sự hai tuần nữa, được không?”

Đám thanh niên nhao nhao bàn tán, Phong Cảnh Diệp chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhấp một ngụm bia trong chai, mắt hướng lên khán đài nghe ca hát.

Bất chợt, cô bạn bên cạnh mở lời: “Ê này, tôi nghe phong thanh đâu đó rằng cậu đang ra sức theo đuổi cô em khóa dưới bên khoa tiếng Anh phải không?”

Một người khác giật mình: “Thật à? Phong Cảnh Diệp cậu ta mà cũng có ngày chủ động tán tỉnh con gái sao? Chắc chắn là tin đồn nhảm nhí rồi!”

Phong Cảnh Diệp lắc nhẹ chai bia trên tay, mỉm cười đáp: “Cô bé đó quả thật rất đặc biệt.”

“Ôi chao! Có thể khiến ‘Phong đại thiếu gia’ phải thốt ra những lời này, xem ra quả đúng là không phải dạng vừa rồi. Chừng nào cậu mang đến cho anh em chúng tôi diện kiến một phen đây?”

Phong Cảnh Diệp nhếch mép: “Cứ khoan đã, đợi tôi theo đuổi thành công rồi hẵng hay.”

“Chậc chậc, cậu ấm Phong mà cũng phải đích thân theo đuổi cơ à, đúng là của hiếm đó!”

“ Nhưng tôi đoán, e rằng cậu ta chỉ cần chủ động ngoắc ngoắc ngón tay một cái, người ta đã gấp gáp không chờ nổi mà sà vào lòng rồi.”

“Vậy thì chắc sau đợt huấn luyện quân sự là đâu vào đấy rồi nhỉ? Chúng ta đến ‘Ngọc Hoa Đài’ ăn mừng nhé, nghe nói là một tiệm ăn Quảng Đông khá nổi, đi nếm thử xem sao.”

Phong Cảnh Diệp không đáp lời, nhưng hiển nhiên cũng tỏ ra vô cùng tự tin rằng sau đợt huấn luyện quân sự, cô gái kia sẽ thuộc về mình.

Cô bạn kia cười phá lên: “Vậy có lẽ chúng ta nên đổi nội dung cá cược không nhỉ? Cá xem họ có thể ở bên nhau được bao lâu?”

Một cậu nam sinh lên tiếng: “Đích thân cậu ấy theo đuổi thì chắc sẽ bền lâu hơn một chút, tôi cược nửa năm!”

“Chuyện này không liên quan đến việc có tự chủ động theo đuổi hay không, mà phải xem thời hạn của mối tình cậu ấm Phong thế nào đã, tôi cược ba tháng.”

“ Tôi cược một năm.”

Cuối cùng, có người chốt hạ: “Dù gì cũng là đích thân cậu ấy ra tay, chúng ta cũng nên tôn trọng công sức của cậu ấm Phong một chút chứ, tôi cược đến khi tốt nghiệp!”

Đám đông đồng loạt buông một tiếng khịt mũi khinh thường, hiển nhiên không ai thực sự tin vào lời cá cược đó.

Trương Phong thấy sắc mặt Lộc Minh Sâm tối sầm lại, liền hỏi: “Anh sao thế? Quen mấy cậu này à?”

Dường như đám người kia cũng đã ngờ ngợ nhận ra điều gì đó, Phong Cảnh Diệp quay đầu lại, vẻ mặt đầy bất ngờ: “Giáo quan Lộc?”

Lộc Minh Sâm lạnh lùng nhìn anh ta.

Ý thức được người kia đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, Phong Cảnh Diệp vội liếc nhanh một cái ra hiệu cho mấy người bạn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh ta lại thấy hình như cũng chẳng có gì to tát, bèn giải thích: “Bọn họ chỉ đang đùa vui chút thôi mà.”

“Lôi cô gái cậu ‘thích’ ra làm trò đùa ư?” Lộc Minh Sâm cười khẩy: “Là bọn họ đang coi thường cậu, hay là thứ tình cảm cậu gọi là ‘thích’ đó, căn bản chẳng đáng một xu?”

Phong Cảnh Diệp nhíu mày đáp: “Đơn giản là vì bọn họ chưa quen biết Tô Nhuyễn mà thôi.”

Lộc Minh Sâm không muốn đôi co nhiều lời với anh ta, chỉ lạnh giọng cảnh cáo: “Tốt nhất là cậu nên tránh xa Tô Nhuyễn ra một chút.”

“Chuyện này e rằng không được rồi.” Phong Cảnh Diệp cũng có vẻ hơi nổi giận: “Dù hai người có quen biết, cũng chẳng có tư cách gì mà can thiệp vào chuyện tình cảm của cô ấy, phải không?”

“Nếu anh lo lắng tôi sẽ làm tổn thương cô ấy, thật ra chẳng cần thiết đâu, tôi đang rất nghiêm túc.”

Lộc Minh Sâm cúi thấp mắt nhìn đối phương, giọng khinh khỉnh: “Vậy ra cái sự ‘nghiêm túc’ của cậu cũng quá rẻ mạt rồi.”

Dứt lời, anh xoay người bỏ đi, chẳng buồn bận tâm đến đối phương thêm nữa.

Phong Cảnh Diệp đứng sững một hồi, theo bản năng đuổi theo hai người họ, nhưng rồi lại chợt nhận ra hình như mình có đuổi kịp cũng chẳng biết nói gì.

Cô bạn kia nghi hoặc hỏi: “Ai vậy? Là người quen của cô gái cậu đang tán tỉnh à?”

Cô ta nhìn sắc mặt của Phong Cảnh Diệp, cười trêu: “Không phải cậu sợ anh ta sẽ mách chuyện đâu đấy chứ?”

Thấy Phong Cảnh Diệp nhíu mày, cô bạn kia lại cười nói: "Chúng ta có nói gì quá đáng đâu mà cậu phải lo lắng? Đến lúc đó cậu giải thích một chút không phải là được rồi sao? Cô gái ấy, một khi đã yêu, hẳn sẽ không tùy tiện tin lời người ngoài đâu."

"Nếu thật sự so đo chỉ vì chuyện này, thế thì lòng dạ cũng quá nhỏ nhen rồi."

Nghĩ tới lời Lộc Minh Sâm vừa nói, không hiểu sao Phong Cảnh Diệp có chút khó chịu: "Cậu còn chưa gặp cô ấy lần nào, sao biết cô ấy lòng dạ nhỏ nhen? Hay là cậu cảm thấy ánh mắt nhìn người của tôi tệ lắm sao?"

Nữ sinh kia vẫn đang sửng sốt, Phong Cảnh Diệp đã đột ngột đứng dậy, không còn hứng thú nữa: " Tôi đi trước đây, không chơi nữa."

Bỏ lại đám bạn anh ngơ ngác nhìn nhau.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 305: Cái thích của cậu quá ư rẻ mạt