Ngồi vào bàn ăn, bà cụ vẫn còn muốn nhắc lại chuyện cũ, nhưng Tô Nhuyễn lại chẳng hề tiếp lời. Cô nuốt hết ngụm cháo trắng cuối cùng rồi nói thẳng: “Cháu lên thành phố một chuyến, chừng ba bốn ngày nữa mới về.”
Bà cụ sững người: “Lên thành phố làm gì thế?”
“Mua tài liệu ôn tập. Cháu định học lại, chuẩn bị thi đại học đợt tới.”
Bà cụ buột miệng thốt lên: “Cháu không lấy chồng sao?”
“Không lấy.”
Tô Nhuyễn nói: “Ai thích lấy thì cứ lấy, cha cháu bảo, dẫu có phải đập nồi bán sắt ông cũng sẽ nuôi cháu ăn học đại học.”
Bà cụ Tô nhíu mày, hiển nhiên lời này không hề giống với những gì con trai bà đã nói hôm trước.
Nếu như trước kia Tô Nhuyễn chịu khó học lại để thi đại học, chắc chắn bà cụ sẽ rất đỗi vui mừng. Nhưng nay nghe tin liên hôn với nhà họ Lộc, con trai bà sẽ nắm chắc được cơ hội thăng tiến lần này, bà cụ lập tức trở nên bối rối.
“Dù sao thi đại học xong ra trường cũng phải đi tìm việc, bây giờ có công ăn việc làm luôn chẳng phải tốt hơn sao? Cháu học lại, vào đại học, ít nhất cũng phải mất năm sáu năm, trong ngần ấy năm có thể kiếm được kha khá tiền chứ đâu ít ỏi gì.”
“Con gái cốt yếu là tìm được tấm chồng tử tế, cháu đừng có học theo mẹ mình, đọc lắm sách rồi cuối cùng thành ra phong tình, lẳng lơ khắp chốn…”
Vân Chi
Tô Nhuyễn lạnh lùng hỏi lại: “Chẳng phải bà nói mẹ cháu sống rất khá đó sao?”
Bà cụ á khẩu: “Con bé này, sao dạo này cứ như ăn gan hùm thế không biết?” Rồi bà cụ đùng đùng nói tiếp: “Cô ta sống tốt nên cháu cũng muốn học theo cô ta mà sống lẳng lơ phóng túng sao? Nhà họ Tô ta không có cái thứ người như vậy!”
Tô Nhuyễn trào phúng: “Vậy bà dạy dỗ Tô Thanh Thanh cho tử tế trước đi ạ.”
Bà cụ Tô lại một lần nữa á khẩu, những chuyện Tô Thanh Thanh từng làm, nếu chẳng phải là con cháu trong nhà, chắc chắn bà cụ đã khạc một bãi nước bọt vào mặt đối phương rồi.
Cuối cùng, bà cụ chỉ đành bất đắc dĩ thở dài thườn thượt, đoạn chạy vào trong phòng, mở chiếc hòm gỗ cũ kỹ lấy ra một chiếc khăn tay, bên trong gói ghém cẩn thận một xấp tiền mặt.
Bà cụ đếm ra hai chục tờ mười đồng bạc đưa cho Tô Nhuyễn: “Đến nhà cô út cháu, nhớ mua chút trái cây. Phải hiểu lễ nghĩa, đừng có đi tay không, biết chưa?”
Con gái út của bà cụ Tô tên là Tô Minh Nguyệt, đã gả về thành phố. Bình thường người nhà họ Tô hễ có dịp lên thành phố đều sẽ tới tá túc ở nhà Tô Minh Nguyệt.
“Chắc thím Hai của cháu với con Thanh Thanh cũng đang ở đó, nếu chúng nó có tới bệnh viện thì cháu cũng đi cùng một chuyến với chúng nó nhé.”
Bà cụ sợ Tô Nhuyễn nghĩ ngợi, nên chỉ nói: “Nhân tiện xem xem mẹ con nhà kia giở trò gì, đừng để cháu phải chịu thiệt như lần trước nữa. Nếu bọn họ làm gì quá đáng thì gọi điện về cho cha cháu, để ông ấy ra mặt giải quyết.”
Tô Nhuyễn vẫn im lặng, không bày tỏ gì, nhưng bà cụ vẫn đưa tiền cho cô: “Nghèo gia phú lộ, cầm lấy đi, dù cháu không muốn gả vào nhà họ Lộc, về tình về lý cháu vẫn nên ghé bệnh viện thăm Lộc Minh Sâm một lần. Dù sao trước đây cũng cùng làng, hồi nhỏ còn quấn quýt bên nhau như vậy.”
Rốt cuộc, lời bà nói cũng chỉ là muốn khuyên cô đến nhà họ Lộc mà thôi.
Tô Nhuyễn thầm nghĩ, chờ cô thực sự tìm đến Lộc Minh Sâm, chắc chắn bọn họ sẽ phải khóc ròng mà thôi.
Thời này chưa có đường cao tốc hay tàu điện ngầm, việc đi lại đường xa quả là một cực hình.
Tô Nhuyễn phải bắt chuyến xe khách xóc nảy, dằn xóc suốt chặng đường dài tới thành phố Đông Lâm. Đến nơi đã là buổi chiều tà.
Sau khi xuống xe, cô vội chạy tới nhà vệ sinh công cộng, thay sang bộ váy đỏ và đôi giày da đã chuẩn bị trước. Sửa lại mái tóc đã rối bời vì giấc ngủ chập chờn trên xe, buộc gọn thành kiểu tóc nửa đầu, trông cô trẻ trung và tràn đầy sức sống hơn hẳn rồi mới bước ra.
Tuy rằng cô không dám chắc hôm nay sẽ gặp được mẹ mình, nhưng Tô Nhuyễn vẫn hy vọng hai người gặp nhau khi cô ở trong tình trạng tốt nhất.
Đúng vậy, cô không tới tìm thím Hồ, cũng không gọi điện thoại trước cho Lý Nhược Lan.
Tuy rằng đời trước cha kế và em trai cùng mẹ khác cha đối xử với cô không tệ lắm, nhưng lúc ấy cô đã bị bệnh nan y sắp chết, hơn nữa cũng coi như người thành đạt, ít nhất không còn phải tranh giành tiền bạc, tất nhiên là mọi chuyện đều tốt đẹp rồi.
Còn bây giờ, cô chỉ là một người trắng tay. Nói điều kiện gia đình tốt cũng chỉ là so với người ở huyện Khai Vân mà thôi, khó mà sánh được với dân thành phố. Huống chi sau lưng cô còn có nhà họ Tô, với sự chán ghét của nhà họ Tô dành cho Lý Nhược Lan, dính vào e rằng chỉ rước thêm phiền phức vào mình. Cô không muốn phá hoại cuộc sống hiện tại của Lý Nhược Lan.
Cho nên Tô Nhuyễn định gặp riêng Lý Nhược Lan một lần, nói rõ chuyện Tô Văn Sơn, chỉ cần tạm thời giữ liên lạc là đủ.