Sau đó Tô Nhuyễn lại chen chúc trong dòng người để lên xe buýt. Lại một lần nữa cô thấm thía sâu sắc sự bất tiện của thời đại này.
Về sau này, hiếm khi còn thấy cảnh xe buýt chật như nêm cối, nhưng cảnh tượng trước mắt lại vô thức khiến cô thấy thân thuộc lạ kỳ.
Nhưng cô không ngờ rằng lại sắp phải chứng kiến những chuyện còn thân thuộc hơn nữa.
Lên xe một lúc, người trên xe càng lúc càng đông. Cô phụ xe lớn tiếng nhắc nhở: “Trạm tiếp theo là ga tàu hỏa, đông người lên xe, tất cả hành khách hãy tự trông giữ tư trang của mình cho cẩn thận!”
“ Tôi nhắc lại lần nữa, nhất định phải tự bảo vệ tốt đồ đạc của mình!”
Lời này là nhắc nhở mọi người cẩn thận kẻ trộm. Ở niên đại không có camera giám sát và quản lý trật tự chưa nghiêm ngặt này, ga tàu hỏa và bến xe chính là nơi kẻ móc túi, bọn trộm cắp và những kẻ buôn người lui tới nhiều nhất.
Tô Nhuyễn cẩn thận kéo chiếc ba lô ra phía trước, ôm chặt vào lòng.
Khi xe buýt dừng lại ở điểm đỗ ga tàu hỏa, một đám đông tay xách nách mang ùn ùn đổ lên xe. Tô Nhuyễn tận mắt nhìn thấy có người bị đẩy đi, đến cả chân cũng không chạm đất được.
Người giẫm lên chân nhau, người chen lấn xô đẩy, rất nhanh đã nổ ra một trận cãi vã ầm ĩ.
Hai người phụ nữ trung niên vốn tính tình đã đanh đá, cùng với hai gã thanh niên, bắt đầu xô đẩy nhau, khiến không ít hành khách đi đường bị vạ lây.
Bọn họ ở ngay trước mặt Tô Nhuyễn, những lời mắng chửi thô tục cùng nước bọt văng tung tóe khiến cô thấy phiền không chịu được.
Xung quanh, vài người bắt đầu khuyên can, nhưng có một phụ nữ đanh đá trong số đó chẳng thèm phân rõ phải trái, cứ thế kéo cả người hòa giải vào cuộc tranh cãi, khiến mọi chuyện biến thành một trận khẩu chiến ồn ào.
Người bán vé không ngừng lớn tiếng nhắc nhở: "Đề nghị mọi người giữ trật tự, chú ý bảo quản đồ đạc quý giá của mình."
Thế nhưng đám người đang cãi vã đã nổi nóng, căn bản chẳng nghe lọt tai.
Chẳng mấy chốc, Tô Nhuyễn đã trông thấy một bàn tay thò ra, luồn vào chiếc túi xách da màu đen của một người phụ nữ. Chủ nhân chiếc túi kia đang bị cảnh náo nhiệt trước mắt thu hút toàn bộ sự chú ý. Cô lập tức hiểu ra, đây là một băng nhóm móc túi có mưu đồ từ trước.
Tô Nhuyễn không mở miệng nói thẳng, bởi trong thời đại này, bọn trộm cắp thường rất kiêu ngạo, nếu bị chúng theo dõi thì vô cùng nguy hiểm. Đây cũng là lý do vì sao người bán vé chỉ lớn tiếng nhắc nhở mọi người cẩn thận đồ đạc, chứ không dám vạch trần thẳng thừng nguyên nhân.
Thấy kẻ móc túi sắp lấy được tiền ra khỏi túi người nọ, Tô Nhuyễn đang định giả vờ không vững, nghiêng người đổ về phía bên kia. Nào ngờ chiếc xe buýt đột ngột nảy lên một cái, khiến cô không ngã về phía trước như dự liệu mà lại ngã ngược ra sau, đ.â.m thẳng vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của một người nào đó.
Chủ nhân của lồng n.g.ự.c ấy không chỉ đỡ được cô mà còn vươn cánh tay dài ra, nắm chặt cổ tay kẻ trộm.
Kẻ trộm đau đớn kêu lên một tiếng, ngay lập tức ngẩng đầu lên, câng câng mắng: "Ai? Mẹ kiếp, xen vào chuyện bao đồng... Á!!!"
Tiếng kêu thảm thiết cao vút ấy giống như một lời cảnh báo hiệu quả nhất, khiến cuộc cãi vã ồn ào như chảo dầu sôi sục vừa rồi bỗng chốc tắt ngúm, mọi thứ nhanh chóng ổn định trở lại.
Mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô Nhuyễn, cả đám giống như vịt bị bóp cổ, chỉ dám trừng mắt mà không thốt nên lời.
Thái độ kinh hãi của những người xung quanh khiến Tô Nhuyễn không khỏi tò mò quay đầu lại. Người đàn ông đó rất cao, vì đứng quá gần nên cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn hàm góc cạnh thanh tú của anh ta. Chỉ dựa vào điểm này thôi cũng đủ biết đây chắc chắn là một chàng trai khôi ngô.
Đợi đến khi cô lùi lại một chút mới hiểu vì sao mọi người lại bị dọa đến mức đó.
Người thanh niên cao lớn đứng sau lưng cô mặc một chiếc áo phông màu xám nhạt, mái tóc húi cua gọn gàng. Trông anh có vẻ ngổ ngáo nhưng lại rất đỗi đẹp trai, chỉ là bên má trái đang dán một miếng băng gạc, còn có thể thấy vết m.á.u lờ mờ rịn ra.
Anh túm chặt kẻ trộm một cách thản nhiên như không có chuyện gì, thần thái không hề dữ tợn mà lại ung dung thong thả. Thế nhưng, lại toát lên một cảm giác bất hảo, kết hợp với vẻ mặt kia thì nhìn qua thật sự không giống người lương thiện.
Cảnh tượng diễn ra tiếp đó dường như đã chứng minh rõ điểm này.
Anh đảo đôi mắt sắc lạnh như lưu ly của mình nhìn lướt qua đám đông, giống như một con diều hâu đang lựa chọn con mồi. Những người bị ánh mắt anh quét qua đều vô thức cứng đờ cả sống lưng.
Thấy mọi người đều yên phận không dám cử động nữa, anh mới cúi đầu nhìn về phía kẻ trộm trong tay, mở miệng nói: "Mẹ kiếp, định làm gì?"
Giọng nói trầm ấm vang lên đầy từ tính, phảng phất như đang hỏi bâng quơ nhưng bàn tay lại không hề buông lỏng chút nào. Kẻ trộm đau đến kêu thảm thiết thêm một tiếng, chân mềm nhũn ra quỳ sụp xuống đất, ôm lấy cánh tay gào to: "Gãy tay rồi, gãy tay rồi..."
"Người anh em tha mạng! Tôi không dám nữa!"
Thanh niên kia buông kẻ trộm ra, nói thẳng với tài xế: "Đi tới đồn công an."
Tài xế hơi sửng sốt, các hành khách khác cũng rất bất ngờ. Trên mặt mấy người bộc trực còn hiện rõ mấy chữ "chẳng lẽ không phải là bọn chúng tự xử lý nhau đó sao?".
Người thanh niên quay đầu nhìn tài xế, người tài xế vội vàng tránh mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Mấy tên đồng bọn lập tức xôn xao, giờ thì bọn chúng mới sực tỉnh, ai nấy đều đứng ngồi không yên khi thấy tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát.