Hiển nhiên bọn chúng đã có kế hoạch từ trước, ngay lập tức có ba tên trực tiếp thoát ra từ ba cửa sổ chạy về ba hướng khác nhau, gần như cùng một lúc.
Bên chỗ Tô Nhuyễn cũng có một tên trộm gầy gò nhưng rắn chắc xông tới, cô trực tiếp giơ chân đạp vào bụng đối phương theo bản năng.
Tên trộm bị đau mới phản ứng lại, trừng mắt với Tô Nhuyễn giống như muốn ăn thịt người, còn móc ra một con d.a.o gọt hoa quả: “Con đàn bà thối tha này, lại xen vào chuyện người khác…”
Người xung quanh còn chưa kịp sợ hãi kêu lên, một cây nạng đã vươn ra từ sau lưng Tô Nhuyễn, đập thẳng vào lưng tên trộm kia, khiến gã ta trợn trắng mắt ngã quỵ trên mặt đất.
Trong tiếng thét chói tai của mọi người, một tên xăm hình thanh long trên cánh tay trong đám trộm cũng móc một con d.a.o nhọn ra, tức giận nói: “Thằng khốn nạn, một thằng tàn phế còn muốn lo chuyện bao đồng.”
Tô Nhuyễn vội vàng tránh ra, lúc này mới nhìn thấy người thanh niên kia đang chống hai cây nạng dưới nách, trước đó bởi vì khí thế của anh quá mạnh, dáng đứng quá tùy ý, hai chiếc nạng kia ngược lại giống như đồ trang trí, khiến mọi người hoàn toàn không thể hình dung nổi anh là kẻ tàn tật.
Hành khách nhìn thấy d.a.o nhọn đều la thất thanh tản ra, gã xăm mình trực tiếp cầm d.a.o xông về phía người kia.
Khi gã ta lướt qua Tô Nhuyễn, cô vẫn nhanh nhẹn vươn chân ra đạp vào đầu gối gã như lần trước đó. Gã xăm mình không ngờ một cô gái trẻ như Tô Nhuyễn lại dám ra tay với mình, nhất thời không kịp đề phòng, chân lảo đảo, khuỵu gối ngay trước mặt người thanh niên.
Người kia nhướng mày, khẽ cười: “Đâu cần phải khách sáo đến thế chứ…”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay anh lại không nể tình chút nào, chiếc nạng vụt thẳng vào gáy tên kia, khiến gã xăm mình cũng ngã sấp xuống đi theo vết xe đổ của tên trộm trước đó.
Anh dùng nạng ghì chặt lấy bả vai gã xăm trổ, nói với hành khách vẫn đang đứng ngây như phỗng: “Đóng hết cửa sổ lại cho tôi.”
Sau đó dùng giọng điệu ôn hòa nói với hai tên trộm còn sót lại trong đám người: “ Tôi khuyên các cậu tốt nhất nên thu lại hết những con d.a.o nhọn, d.a.o phay gì đó đi. Trộm đồ bị bắt tội không nặng nhọc gì, nhưng dùng hung khí đả thương người khác, nhẹ nhất là ba năm, còn phải bồi thường tiền thuốc men và tiền tổn hại tinh thần, không ít tiền đâu.”
Anh vẫn dùng giọng điệu tản mạn như cũ, nhưng đám kẻ trộm nghe xong lại sợ tới mức không dám cử động, luôn có cảm giác chỉ cần lỡ lời là đối phương có thể xử mình ngay tức khắc.
Hành khách khác cũng im thin thít như gà mắc tóc, nhất thời bầu không khí trong xe trầm mặc tới mức đáng sợ, chỉ còn lại tiếng động cơ xe buýt gầm rú. Tô Nhuyễn cảm thấy không giống như mọi người vừa bắt được kẻ trộm, ngược lại giống như con tin bị bắt cóc, còn người thanh niên trước mặt chính là kẻ cầm đầu bọn bắt cóc ấy.
Đồn công an không cách bao xa, khi tới nơi, ai nấy đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu đám trộm định tản ra chạy trốn cho nên về cơ bản đã lộ rõ thân phận, sau đó người thanh niên còn chỉ điểm thêm hai người nữa, chính là hai người phụ nữ trung niên vừa lên xe đã gây sự cãi nhau.
Công an lập biên bản lời khai của tài xế và người bán vé, sau đó nhanh chóng trả tự do cho họ để họ tiếp tục công việc.
Tô Nhuyễn để ý thấy người thanh niên kia loạng choạng đôi chút, hai cánh tay chống nạng đã căng cứng gân xanh, đôi chân tựa như đã kiệt sức, chẳng còn chút lực nào.
Bởi vì có người vừa xuống xe, Tô Nhuyễn tìm được một chỗ trống, chần chừ một thoáng, cô mới cất lời: “Đồng chí, anh ngồi chỗ này đi.”
Chàng trai ấy ngớ người: “Không cần.”
Tô Nhuyễn đoán chắc anh không muốn bị cho là yếu đuối, nhưng yếu đuối hay kiên cường là một lẽ, hiện giờ chân cẳng anh đang bất tiện, được ưu tiên là lẽ đương nhiên. Cô cũng không nói gì nhiều, chỉ cười nhẹ nhàng bảo anh: “ Tôi sắp xuống xe rồi, anh ngồi đi.”
Nói xong câu này cô lập tức đứng dậy đi về phía cửa sau xe buýt, dù sao cô cũng đã ngỏ ý, còn việc anh có ngồi hay không thì tùy anh.
May mà các hành khách khác cũng nhận ra anh là người tàn tật, chân cẳng đang bất tiện, đều lên tiếng khuyên nhủ, rồi dịch người nhường lối cho anh.
Khi Tô Nhuyễn quay đầu lại, người thanh niên kia đã ngồi xuống và mỉm cười đáp lại cô.
Tô Nhuyễn phát hiện ra những đường nét trên khuôn mặt anh thật tuấn tú, sắc sảo, hơn nữa… cô cứ thấy quen quen làm sao.
Có điều cảm giác ấy chỉ thoáng qua rất nhanh, dẫu có anh tuấn đến mấy cũng chỉ là người xa lạ mới gặp lần đầu, chẳng đáng để bận tâm.