Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 34: Biến thái

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Hiện giờ trong đầu Tô Nhuyễn chỉ nghĩ đến cảnh tượng đoàn tụ với mẹ mình, nhưng khi đang mải suy tính, cô đột nhiên cảm thấy có người bước tới gần mình.

Ban đầu Tô Nhuyễn còn không để ý, dù sao xe cũng vừa lăn bánh qua quảng trường Giải Phóng, có rất nhiều người lên xe, việc xô đẩy đôi chút cũng là lẽ thường tình.

Nhưng chẳng mấy chốc, cô nhận ra điều bất thường. Lần thứ nhất, lần thứ hai gã ta chỉ chạm nhẹ vào lưng cô, đến lần thứ ba Tô Nhuyễn lại cảm nhận được người kia đứng sát vào cô, có thứ gì đó còn khẽ chọc vào phần thân sau của Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn:……

Ở đời sau, phụ nữ có ý thức đề phòng mạnh mẽ hơn nhiều, lại có camera giám sát khắp nơi, cô đã quên mất loại kẻ biến thái chuyên lợi dụng chỗ đông người để cọ xát này.

Cô dẫm mạnh gót giày vào chân người kia, quay phắt đầu lại, lớn tiếng hỏi: “Làm gì thế?”

“Làm gì là làm gì?” Người đàn ông phía sau xun xoe vẻ mặt chất phác, giả lả vô tội: “Xin lỗi nhé, tại nhiều người quá.”

Tô Nhuyễn giận đến mức bật cười, gã này quả nhiên ỷ vào không có nhân chứng nên càng thêm trơ tráo.

Cô quay đầu lại không thèm để mắt đến gã nữa, gã đàn ông kia thấy vậy, quả nhiên tiếp tục lợi dụng đám đông xô đẩy để cố tình cọ sát vào người cô. Không chỉ vậy, gã còn được một tấc lại muốn lấn một thước, bàn tay bẩn thỉu lại vươn ra, toan nắm lấy bàn tay cô đang vịn trên thanh ngang.

Thấy Tô Nhuyễn quay đầu lại, gã lại cười nhăn nhở với cô: “Ngại quá, vì xe lắc lư quá, tôi đứng không vững.”

Miệng nói vậy nhưng trong mắt gã lại chẳng hề che giấu vẻ đáng khinh bỉ và sự hưng phấn đê tiện. Gã biết những cô gái còn son như cô ắt đều e thẹn, không dám bô bô chuyện nhạy cảm như thế, lại thêm xe buýt quả thực đang chật ních người.

Tất nhiên Tô Nhuyễn cũng đã đoán được mưu đồ của gã, cô cũng mỉm cười đáp lại gã: “Không sao, để tôi giúp anh đứng vững hơn nữa.”

Gã đàn ông nghe vậy, tưởng Tô Nhuyễn là hạng lẳng lơ, sắc mặt bỗng trở nên hưng phấn tột độ. Khi Tô Nhuyễn khẽ rụt bàn tay mềm mại của mình ra khỏi bàn tay thô bẩn của gã, nhẹ nhàng đặt lên trên đó, gã đàn ông vẫn trơ tráo đứng yên.

Tô Nhuyễn chuẩn bị xong tư thế, hai ngón tay cái chặn ngón cái của đối phương, hơi điều chỉnh góc độ để đảm bảo móng tay chắc chắn sẽ ghì trúng khớp xương ngón tay cái của gã, sau đó… dùng hết sức bình sinh nhấn mạnh xuống.

Không đứng vững ư? Để bà đây ghim chặt mày xuống đất!

Tên đàn ông kia đau đớn kêu lên một tiếng theo bản năng, muốn rút tay về nhưng lần này Tô Nhuyễn lại không hề buông lỏng. Cô gần như dùng hết sức lực b.ú mớm mà giữ chặt, khiến gã không sao rút ra được, trừ phi muốn bị móng tay cô lột mất một lớp da.

Đương nhiên, như vậy vẫn chưa xong. Sức lực trên tay Tô Nhuyễn không giảm, cô cúi đầu nhìn xuống chân gã. Tốt lắm, là đôi giày vải mộc mạc! Tô Nhuyễn lập tức dùng gót giày da trâu của mình, nhằm đúng vị trí mà hung hăng ghì xuống…

Vân Chi

Cô có chút tiếc nuối vì hôm nay mình không đeo giày gót nhọn, nên chỉ có thể dẫm được đầu ngón chân cái của đối phương. Nếu dẫm vào diện tích lớn giữa bàn chân, lực sẽ bị phân tán, đối phương sẽ không cảm thấy đủ đau đớn, nên cô quyết định chỉ lựa chọn dẫm vào ngón chân cái của gã, y hệt cách cô cấu ngón tay cái của gã vậy.

Khốn kiếp, không khiến cái tên dê xồm này phải tróc da, cô thề không làm người!

Tên đàn ông kia đau đến mức rít lên khe khẽ, nhưng lại không dám kêu to, chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin: “Buông tôi ra!”

Tô Nhuyễn quay đầu lại, ban cho gã một nụ cười vô tội: “Hả? Anh nói gì cơ? Xin lỗi nhé, đông người quá, tôi nghe không rõ!”

“Cô đừng dùng sức nữa, tôi đảm bảo sẽ đứng vững vàng!”

Tiếng nói vừa dứt, lực trên tay và trên chân Tô Nhuyễn đột nhiên đều tăng lên. Tên đàn ông kia há miệng hít khí, đau đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng, nhưng Tô Nhuyễn vẫn không buông ra.

Ngay từ đầu khi cô cất tiếng nói chuyện, Lộc Minh Sâm đã chú ý tới cô rồi. Một cô gái xinh đẹp luôn thu hút ánh mắt người khác, cô còn là người gây ấn tượng rất sâu sắc nữa, dù sao cũng không nhiều người dám đối mặt với tên ăn trộm đang cầm dao.

Có điều, tên dê xồm kia chơi trò lưu manh lại không có chứng cứ. Con gái thường cố kỵ rất nhiều điều ở phương diện này.

Khi anh chuẩn bị mở miệng giúp đỡ, thì trông thấy hành động của Tô Nhuyễn, từng chiêu liên tiếp nhau, thấy cô cắn răng dùng sức đến mức cả người run lên khiến tên dê xồm kia muốn chạy cũng không chạy nổi. Lộc Minh Sâm khẽ nở nụ cười, thầm nghĩ cô gái này quả thật lợi hại.

Đợi khi Tô Nhuyễn mất hết sức lực mà buông tay ra, tên đàn ông kia vội vàng chạy trốn, một tay ôm lấy bàn tay đang rỉ máu, khập khiễng lủi vào giữa đám hành khách trên chuyến xe, cứ như thể đang tránh né hồng thủy mãnh thú vậy.

Khi biết mình không còn đủ sức để giữ chặt đối phương, Tô Nhuyễn buông tay ra còn không quên hung hăng cào thêm cho gã một nhát, rồi cất cao giọng hỏi: “Ơ, anh hai ơi, hết chen chúc rồi sao? Chẳng phải anh đứng không vững à? Giờ lại chạy đi đâu thế này?”

Mấy hành khách xung quanh phá lên cười rộ, hiển nhiên đã xem được hết toàn bộ quá trình. Cho dù ban đầu không phát hiện ra, thì sau khi Tô Nhuyễn lên tiếng cũng đã khiến bọn họ chú ý.

Chỉ là chuyện này tương đối khó chịu, lại không tìm ra được chứng cứ, không có cách nào nói toạc ra. Đa số mọi người đều không nói gì để giữ thể diện cho con gái, cũng chính vì vậy đám dê xồm thích thừa cơ chen lấn này mới nhiều lần thực hiện được mục đích.

Bây giờ gặp phải cái gai nhọn biết cách trị những kẻ như thế, mọi người đều vui vẻ xem náo nhiệt.

Tên đàn ông đáng khinh kia bị ánh mắt khinh bỉ của mọi người đẩy tới đường cùng, không còn chỗ dung thân. Xe buýt vừa dừng lại, gã ta liền lao xuống, chẳng buồn quan tâm đã đến nơi cần tới hay chưa, cứ thế ba chân bốn cẳng chạy mất.

Trùng hợp thay, đó đúng là trạm dừng mà Tô Nhuyễn muốn xuống. Thấy vậy, kẻ biến thái kia càng hoảng sợ, vắt chân lên cổ chạy trối chết, khiến Tô Nhuyễn không khỏi phì cười. Cô bán vé cũng vừa cười vừa mắng: " Đúng là cái thứ ghê tởm!"

Rồi cô ấy quay sang bảo Tô Nhuyễn: "Cách này của cô hay đấy, sau này tôi sẽ mách cho mấy cô gái trẻ đi xe."

Trong lúc Tô Nhuyễn ngẩng đầu lắng nghe cô bán vé, cô vô tình bắt gặp ánh mắt của anh thanh niên tật nguyền, anh ta đang mỉm cười nhìn cô. Lập tức, một cảm giác quen thuộc khó tả bỗng ùa đến trong lòng Tô Nhuyễn.

Nhưng Tô Nhuyễn chắc chắn rằng mình chưa từng quen biết anh ta. Chẳng lẽ, đây là người cô từng gặp ở kiếp trước?

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 34: Biến thái