Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 312: Xin bạn gái tiền tiêu vặt (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sau khi kết thúc bài đứng nghiêm, cả đội lại bắt đầu tập đi đều bước và xếp đội hình. Tập xong hai lượt, Lộc Minh Sâm tuyên bố giải tán, cho mọi người nghỉ ngơi mười lăm phút.

Triệu Yến Yến ôm cánh tay Tô Nhuyễn, nóng lòng bàn tán: “Hôm nay tớ mới biết, huấn luyện viên của chúng ta lại thích cười như vậy. Trời đất ơi! Tớ thật sự quá muốn biết bạn gái của anh ấy là người thế nào…”

“Không phải anh ấy chỉ nói cho có lệ thôi sao? Sao chúng ta có thể làm quen với bạn gái anh ấy chứ?”

“Tớ lại thấy không đúng lắm, tớ có cảm giác giáo quan Lộc còn muốn mang bạn gái ra khoe hơn ấy chứ, chắc chắn cô ấy rất đẹp.”

Nghe các bạn học miêu tả mình như tiên nữ giáng trần, Tô Nhuyễn không nhịn được nhìn về phía các giáo quan đang nghỉ ngơi cách đó không xa, khẽ trừng mắt một cái.

Phía bên kia, Lộc Minh Sâm đang nói gì đó với các giáo quan khác, hình như không hề chú ý tới cô, nhưng lại thấy rõ Tô Nhuyễn trừng mắt nhìn về phía này, sau đó khóe môi anh rõ ràng đã cong lên.

Tô Nhuyễn:……

Tới bóng cây mát mẻ, Phong Cảnh Diệp lấy ra một túi ni lông từ trong cặp xách: “Mọi người đều mệt rồi nhỉ? Nào, bổ sung chút đường đi.”

Các nữ sinh trông thấy có kẹo, ai nấy đều vui sướng reo lên: “Cảm ơn đàn anh Phong.”

Sau khi nhận được kẹo, Trương Thi Thi khen ngợi: “Oa, là kẹo sữa Thỏ Trắng. Đàn anh, anh tốt với chúng em quá.”

Vào thời này, kẹo sữa Thỏ Trắng vẫn được xem là tương đối xa xỉ, ngay cả kẹo trái cây cứng cũng đã rất được chuộng, hơn nữa Phong Cảnh Diệp còn phát kẹo cho nhiều người như vậy, có thể nói là ra tay rất hào phóng, qua đó có thể thấy điều kiện kinh tế của anh chắc hẳn rất khá.

Sau đó, Tô Nhuyễn trông thấy ánh mắt Trương Thi Thi nhìn đàn anh Phong lại trở nên thân thiết hơn hẳn.

Phong Cảnh Diệp phát kẹo cho từng nữ sinh qua bên này, khi đến trước mặt Tô Nhuyễn, Triệu Yến Yến và mấy người bạn, họ đều khúc khích vươn tay ra, Tô Nhuyễn cũng đưa tay theo.

Kết quả, Phong Cảnh Diệp đột nhiên dừng lại, tìm kiếm thứ gì đó trong túi áo, Tô Nhuyễn còn chưa phản ứng lại, trong tay cô đã có thêm vài viên sô cô la. Phong Cảnh Diệp đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu giữ im lặng, nhỏ giọng cười nói: “Thứ này không có nhiều lắm, em chia với bạn cùng phòng nhé.”

Rõ ràng là đãi ngộ cao hơn hẳn, khiến Triệu Yến Yến kích động lắc lắc cánh tay Tô Nhuyễn. Đợi Phong Cảnh Diệp đi khỏi, cô ấy mới nhỏ giọng hỏi: “Oa, hình như đàn anh Phong đối với cậu rất đặc biệt, phải chăng anh ấy đang để ý cậu?”

Tô Nhuyễn ngẩng đầu theo bản năng, quả nhiên trông thấy ánh mắt dò xét như hổ rình mồi của ai đó, không hiểu sao cô lại cảm thấy những viên sô cô la này sao mà nóng bỏng tay thế không biết.

Cô vội vàng nói: “Chắc là vì trước đó tớ bị ngất, nên anh ấy mới đặc biệt chiếu cố, đây, tớ chia cho các cậu.”

Nhưng mà Triệu Yến Yến lại không chịu lấy nhiều, để lại cho Tô Nhuyễn hai viên.

Trương Thi Thi đứng cách đó không xa, hình như vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này, bỗng dưng nghiêng người hỏi khẽ: “Này, Tô Nhuyễn, sao của cậu lại là sô cô la?”

Sau đó cô ta nhìn Phong Cảnh Diệp, bĩu môi tỏ vẻ bất mãn: “Đàn anh Phong, anh thiên vị quá, với tình cảm bạn bè giữa chúng ta, ít nhất cũng phải cho em một viên chứ?”

Phong Cảnh Diệp bật cười, lại tìm trong túi ra một viên, đưa cho cô ta: “Được rồi, chỉ còn viên cuối cùng, cho em đó.”

Trương Thi Thi hớn hở reo lên, giọng điệu vô cùng hạnh phúc: “Cảm ơn đàn anh Phong.”

Phong Cảnh Diệp mỉm cười nhạt, cúi đầu nhìn Tô Nhuyễn: “Sao không ăn, không thích à?”

Tô Nhuyễn đang định trả lời, đột nhiên tiếng còi tập trung vang lên, mọi người nhanh chóng trở về vị trí cũ.

Sau đó mọi người phát hiện ra, sau mười lăm phút nghỉ ngơi, chả hiểu sao sắc mặt giáo quan Lộc lại không còn vui vẻ như ban đầu.

Ánh mắt anh lướt qua các nữ sinh trong đội ngũ, thấy đa số các cô vẫn đang ngậm kẹo trong miệng, hờ hững hỏi: “Ăn ngon không?”

Các nữ sinh khúc khích cười, đồng thanh đáp: “Ngon ạ!”

Lộc Minh Sâm nhếch môi: “Đáng lẽ thấy các cô cậu mệt mỏi, tôi định cho huấn luyện nhẹ nhàng thôi. Nếu đã bổ sung năng lượng rồi, vậy chúng ta huấn luyện cường độ cao đây? Nào, chúng ta bắt đầu bài đá chân cao!”

“Ôi thôi rồi …” Cả đám đồng loạt kêu rên, có nam sinh bạo dạn nói: “Nữ sinh có kẹo ăn, chúng em thì không có ạ!”

Lộc Minh Sâm cười nhạt: “Vậy các cậu đi tìm đàn anh của mình đi, hỏi đối phương vì sao chỉ cho nữ sinh mà không cho nam sinh. Là keo kiệt hay tác phong có vấn đề?”

Tô Nhuyễn:……

Đúng là cố ý trêu chọc học viên là cùng!

“Được rồi, nghiêm! Giơ cao chân…”

Lộc Minh Sâm vừa hô khẩu lệnh, mọi người đồng loạt nhấc chân. Anh ung dung, không hề xao động đi chỉnh sửa từng hàng ngũ, khiến các bạn học đều khổ sở không sao kể xiết.

Đợi khi đi đến trước mặt Tô Nhuyễn, đột nhiên anh chống cây chổi lau dọn kia xuống đất, nói: “ Đúng là bị các cô cậu chọc tức muốn c.h.ế.t rồi, tôi đây cũng rã rời cần bổ sung năng lượng. Các cô cậu còn kẹo không?” Nói xong anh vươn thẳng tay về phía Tô Nhuyễn, bốn ngón tay cong lại, ý tứ đã quá rõ ràng.

Tô Nhuyễn nhân cơ hội ấy hạ chân xuống, lấy ra hai viên kẹo sô-cô-la bọc giấy bạc trong túi, khẽ đặt vào lòng bàn tay Lộc Minh Sâm. Lúc này anh mới liếc nhìn cô một cái đầy ẩn ý, rồi chậm rãi rời đi.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 312: Xin bạn gái tiền tiêu vặt (2)