Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 311: Xin bạn gái tiền tiêu vặt (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ngày hôm sau khi tập hợp ở sân thể dục, các bạn học trong đội ngũ nhìn thấy Lộc Minh Sâm đến huấn luyện, đều phát ra tiếng hoan hô nho nhỏ.

Không phải vì bọn họ không thích giáo quan Tôn, chỉ là mọi người đã quen với Lộc Minh Sâm, huống chi vẻ ngoài anh tuấn của anh cũng phần nào xoa dịu cái mệt mỏi trong thời gian huấn luyện vất vả.

Triệu Yến Yến mách chuyện với Tô Nhuyễn: “Quả nhiên người có chuyện vui trong lòng thì nét mặt cũng tươi tỉnh hẳn lên, nhìn giáo quan Lộc của chúng ta kìa, đúng là rạng rỡ hẳn.”

Lý Quyên cũng nói: “Không biết vợ của huấn luyện viên là người thế nào nhỉ? Chắc chắn vô cùng ưu tú.”

Tô Nhuyễn yên lặng không dám nói lời nào.

Tất cả mọi người đều nhìn ra được, tâm trạng của Lộc Minh Sâm không tệ, bởi vậy khi anh dẫn đội ngũ đi tới vị trí huấn luyện thuộc về bọn họ, Trương Thi Thi lớn mật hỏi: “Giáo quan Lộc, nhanh như vậy đã giải quyết xong chuyện trăm năm đại sự rồi à?”

Lộc Minh Sâm nghe vậy xoay người, hai tay đặt trên đai lưng nghiêng về một phía, ánh mắt lướt qua mọi người: “Muốn biết à?”

Mọi người gật đầu, chuyện về huấn luyện viên, đương nhiên là tò mò rồi.

Ánh mắt Lộc Minh Sâm dừng trên mặt Tô Nhuyễn hai giây, đột nhiên cong môi cười, đôi mắt phượng sáng ngời, rực rỡ dưới ánh mặt trời: “Chắc là… Coi như vậy đi.”

Tô Nhuyễn bị dọa giật mình.

Các bạn học khác đang ngẩn ngơ vì nụ cười của anh, không ai chú ý tới anh vừa liếc nhìn Tô Nhuyễn một cách đầy ẩn ý, chỉ cho rằng đúng lúc anh nhìn tới chỗ đó.

Thái độ vui vẻ, cởi mở của anh khiến đám bạn học mạnh dạn hơn hẳn. Lúc tập hợp, có người không nhịn được mà hỏi toáng lên: “Thưa huấn luyện viên, chuyện tình cảm của anh rốt cuộc là sao rồi? Đã đâu vào đấy chưa ạ?”

Lộc Minh Sâm cười cong khóe mắt, đôi mắt phượng hẹp dài lấp lánh: “Chỉ mới thắng lợi bước đầu thôi, đã nói là chuyện đại sự cả đời người mà, là việc phải vun đắp mãi mãi, mới hai ba ngày đã đâu vào đấy cả thì còn gì gọi là chuyện trăm năm?”

Đám sinh viên nghe xong thì ồ lên ngạc nhiên, hiển nhiên không thể ngờ vị huấn luyện viên ma quỷ của mình lại có thể nói ra những lời lãng mạn đến thế.

Triệu Yến Yến tấm tắc: “Trời đất ơi, trước đây tớ nào dám tưởng tượng cảnh giáo quan Lộc đối xử tốt với bạn gái sẽ ra sao, không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến, ngưỡng mộ quá đỗi.”

Lý Quyên cũng không giấu nổi vẻ mặt ngưỡng mộ: “Có được người bạn trai vừa đẹp trai, vừa oai phong lại vừa nghiêm nghị như vậy, chắc kiếp trước bạn gái giáo quan Lộc đã tu hành không ít công đức đâu nhỉ?”

Hiển nhiên không ít nữ sinh cũng nghĩ như vậy, phía sau có tiếng người thì thầm: “Tò mò ghê, không biết cô ấy là người thế nào nhỉ?”

Tô Nhuyễn lặng lẽ đưa tay che mặt. Cô chưa từng nghĩ rằng tin đồn do giáo quan Tôn gieo rắc, cuối cùng lại chính cô là người phải gánh chịu hậu quả.

Bỗng dưng Trương Thi Thi lại lớn tiếng hỏi: “Giáo quan Lộc, bạn gái của anh trông ra sao ạ?”

Tô Nhuyễn tức khắc nhìn chằm chằm Lộc Minh Sâm, sợ anh buột miệng nói ra câu gì không phải, cô đâu muốn bị cả trường xúm vào bàn tán. Nếu để đám sinh viên này biết được, e là những ngày tháng tiếp theo của cô sẽ chẳng được yên ổn.

Lần này, Lộc Minh Sâm không nhìn cô. Nét mặt anh bỗng nhiên trở nên dịu dàng lạ thường, nụ cười tràn ra khóe miệng, rạng rỡ như ánh nắng ban mai, khiến người ta say mê như ánh trăng vằng vặc. Giọng nói anh mang theo niềm hạnh phúc rõ ràng, khiến người nghe không thể không chú ý: “Trông thế nào ư? Thật sự không dễ hình dung lắm.”

Anh chẳng nói lời nào cụ thể, nhưng dường như đang nói cho tất cả mọi người rằng, cô gái ấy thực sự vô cùng tuyệt vời.

Triệu Yến Yến ôm ngực, xuýt xoa: “Đây là lần đầu tiên trong đời tớ hơi ghen tị với một cô gái chưa từng gặp mặt đấy. Bạn trai như tiên giáng trần thế này, còn hàng không vậy?”

Vương Hồng cũng phải thốt lên: “Chắc chắn là một cô gái ưu tú lắm.”

“Thôi được rồi, bắt đầu huấn luyện! Nghiêm! Đứng nghiêm bốn mươi phút!” Lộc Minh Sâm bỗng trở nên nghiêm nghị: “Đừng tưởng tôi không biết ý đồ của các cậu là gì nhé, nhân cơ hội này mà muốn kéo dài thời gian, có đúng không nào?”

Những tiếng reo hò ồn ào lại biến thành tiếng ai oán, than thở. Cũng may đã trải qua bảy tám ngày tập luyện, mọi người đều đã quen với cường độ này. Cả đám nghiêm túc đứng thẳng tắp, sau đó lại lén lút tìm cơ hội để lười biếng.

Lộc Minh Sâm lại cầm tấm bìa cứng lên, vừa quạt gió vừa đi vòng quanh kiểm tra từng người. Lúc mọi người nghĩ rằng anh sẽ không đáp lời câu hỏi trước đó nữa, thì Lộc Minh Sâm đã đứng ngay cạnh Tô Nhuyễn, vẫn vui vẻ quạt quạt gió, rồi cười nói: “Cứ đứng nghiêm cho tốt đi, đợi cô ấy đồng ý, có lẽ sẽ có dịp giới thiệu cho các cậu làm quen.”

Nói đoạn, anh nghiêng đầu nhìn sang Tô Nhuyễn, cười hỏi: “Em thấy sao?”

Tô Nhuyễn cắn chặt môi, lén lút lườm anh một cái. Triệu Yến Yến đứng cạnh đã gật đầu lia lịa: “Được ạ, được ạ! Huấn luyện viên, đó là vinh hạnh của chúng em!”

Câu nói ấy lại càng khiến mọi người thêm phần tò mò, cứ thế Tô Nhuyễn đã vô tình trở thành nhân vật "huyền thoại" trong cả đội tập.

Lộc Minh Sâm cười cong khóe mắt, mọi người cũng bị niềm vui của anh lây lan, cảm thấy bốn mươi phút đứng nghiêm trôi qua nhanh hơn ngày thường gấp bội.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 311: Xin bạn gái tiền tiêu vặt (1)