Lộc Minh Sâm nheo mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ dò xét: "Sao hả? Em thấy không được ư?"
Tô Nhuyễn khẽ nuốt nước bọt, lí nhí đáp: "Không phải anh đã đi rồi sao? Huấn luyện viên Tôn bảo anh bận đi làm chuyện đại sự trăm năm cơ mà."
Lộc Minh Sâm hừ một tiếng đầy vẻ cợt nhả: "Đại sự trăm năm của anh đang ngồi ngay trước mặt anh đây chứ đâu."
Như chợt nhớ ra điều gì, anh hỏi: "Có phải huấn luyện viên Tôn đã làm khó dễ em không?"
Anh giơ tay xoa đầu cô một cái, dịu giọng: "Để anh giúp em đòi lại công bằng."
Cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận mà nói ra những lời này. Lộc Minh Sâm cảm thấy toàn thân thư thái, tinh thần sảng khoái.
Tô Nhuyễn gạt tay anh xuống, cười không được khóc cũng không xong: "Người ta chỉ là huấn luyện theo đúng quy trình thôi mà."
"Dù vậy cũng không được." Lộc Minh Sâm vẫn kiên quyết: "Lát nữa anh sẽ đi gặp cậu ta nói chuyện."
Tô Nhuyễn lúc này thật sự không biết phải nói gì. Sau khi đã tỏ rõ lòng mình, Lộc Minh Sâm như biến thành một con người khác, cô cứ có cảm giác những ngày tháng sắp tới của mình sẽ chẳng mấy dễ dàng...
Dường như đoán được những gì cô đang nghĩ, ngón tay Lộc Minh Sâm khẽ quấn lấy một lọn tóc mai của cô, vừa xoắn lọn tóc vừa thủ thỉ: "Em cứ từ từ suy nghĩ, giống như trước đây em đã kiên nhẫn đợi anh vậy, anh cũng sẽ kiên nhẫn chờ em. Chỉ có một điều kiện, nếu có chuyện không vui, em đừng một mình chịu đựng. Nếu anh biết em lại tự hành hạ bản thân..."
Nói đến đây, đột nhiên hai người nghe thấy một tiếng động khác lạ.
Tô Nhuyễn giật mình. Sau khi nhận ra đó là tiếng động gì, hai gò má cô chợt đỏ bừng vì xấu hổ.
Lúc này, trời đã nhá nhem tối, từng đôi tình nhân đã nườm nượp kéo đến khu rừng thưa. Quay đầu lại đã có thể nhìn thấy mấy đôi đang âu yếm, quấn quýt lấy nhau. Tiếng động vừa rồi phát ra từ một chỗ không xa lắm.
Bởi vì cô nữ sinh kia không kìm được mà phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tô Nhuyễn đã để ý thấy bọn họ, dường như còn nghe loáng thoáng tiếng hôn hít vồ vập...
Hiển nhiên, Lộc Minh Sâm vẫn còn khá khờ khạo. Trông anh chàng này có vẻ đường đường là thế, nhưng thực chất vẫn còn ngây thơ lắm.
"Này... trời đã tối rồi, chúng ta về thôi." Tô Nhuyễn vội vàng kéo tay Lộc Minh Sâm.
Thấy cô có vẻ sốt ruột, Lộc Minh Sâm mới nới lỏng vòng tay, ngoan ngoãn đi theo cô ra khỏi đó. Đợi khi đi vòng qua một cây cổ thụ lớn, khóe mắt anh chợt liếc thấy một đôi nam nữ đang quấn quýt, anh hơi sửng sốt, ánh mắt lóe lên vẻ giật mình, như chợt hiểu ra điều gì.
Ra khỏi khu rừng thưa, hai má Tô Nhuyễn vẫn nóng bừng. Cô ấp úng: "Cái đó..."
Cô còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên người đàn ông trước mặt đã cúi người xuống gần. Tô Nhuyễn theo bản năng lùi về phía sau, nhưng lưng cô đã chạm phải thân cây cổ thụ phía sau, chặn mất đường lui.
Cả người bé nhỏ lọt thỏm dưới bóng hình cao lớn của Lộc Minh Sâm, trong lòng Tô Nhuyễn lập tức dấy lên một cảm giác nguy hiểm khôn cùng.
"Vừa rồi anh vẫn chưa nói hết." Giọng Lộc Minh Sâm khẽ khàn, mí mắt rũ xuống che đi ánh mắt thâm sâu nơi đáy mắt, khiến người ta khó lòng đoán được ý nghĩ của anh: "Về rồi đừng suy nghĩ vẩn vơ. Có chuyện không vui cứ gọi điện thoại cho anh. Chuyện Tô Thanh Thanh anh sẽ thay em xử lý, em không cần bận tâm."
"Nếu để anh biết em lại tự làm khổ mình..."
Tô Nhuyễn cũng không hiểu vì sao mình lại che miệng theo bản năng, chỉ cảm thấy nguy hiểm như bị dã thú theo dõi.
Ngước mắt lên lại nhìn thấy cuống họng của Lộc Minh Sâm đang lên xuống, Tô Nhuyễn cũng vô thức nuốt nước bọt, vội vàng gật đầu: “Biết rồi.”
Cuối cùng Lộc Minh Sâm chỉ cúi người ôm lấy cô: “Nếu không, anh sẽ giấu hết phiếu của em đi, tháng hai sẽ không cho em đi bán hàng nữa.”
Tô Nhuyễn trợn trừng mắt, chuyện này tuyệt đối không thể nào!
Thấy cô bé hoảng hốt, Lộc Minh Sâm không nhịn được vươn tay xoa đầu cô, khẽ bật cười: “Được rồi, về đi, mai gặp.”
Dứt lời, anh nhanh chóng xoay người rời đi.
Nửa tiếng sau, tại một góc nào đó trong sân thể dục, huấn luyện viên và rất nhiều sinh viên đứng vây lại thành một vòng tròn, thi thoảng còn phát ra tiếng reo hò và tiếng thở dốc.
Tôn Siêu bò dậy khỏi mặt đất, mắng Lộc Minh Sâm: “Cái thằng Lộc điên này, cậu cố ý nhân dịp cuối tuần đổi ca cho tôi, bây giờ nghỉ ngơi xong lại quay về, được lợi rồi còn đánh người ta, đây là cái lý lẽ gì hả?”
Lộc Minh Sâm khẽ xoay nắm đấm, lạnh lùng nói: “Sau này cậu sẽ hiểu, dù sao cũng không oan uổng đâu.”
Trong ký túc xá, Triệu Yến Yến phấn khích xông vào phòng: “Này này này, giáo quan Lộc của chúng ta quay lại rồi, đang tỉ thí với giáo quan Tôn đấy.”
Vương Hồng cũng cao hứng: “Vậy mai giáo quan Lộc sẽ huấn luyện chúng ta nhỉ?”
Tô Nhuyễn nằm bẹp trên giường, sống không còn thiết tha gì, cố gắng xây dựng tâm lý vững vàng, ngày mai nhất định cô có thể chịu đựng được.
Nhờ phúc của Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn không còn tâm trạng nào suy nghĩ đến mấy thứ chuyện vẩn vơ, rối bời gì đó, trong đầu cô đều là Lộc Minh Sâm sẽ tấn công thế nào, cô nên chống đỡ ra sao mới thoát được công kích của anh.
Hiện tại cô cảm thấy vô cùng may mắn vì có quy định cấm huấn luyện viên tiếp xúc chân tay với nữ sinh…
Ách…
Tô Nhuyễn che mặt, quy định này hình như cũng không ảnh hưởng đến anh ấy.
Có điều, ngoài việc che nắng quạt gió giúp cô khi tập quân sự, tập di chuyển đội hình đều đã xong rồi, chắc anh ấy không còn mánh khóe nào đâu nhỉ?