Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 309: Thẳng thắn bày tỏ

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tô Nhuyễn giãy giụa theo bản năng: “Anh làm cái gì thế này?”

Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy cô, giọng điệu gay gắt: “Tô Nhuyễn, anh nhẫn nhịn như vậy tất cả đều là vì muốn em có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng bây giờ anh lại nhận ra, anh không ở bên cạnh, em căn bản chẳng thể sống tốt được.”

Trên đường tới đây anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh nhẫn nại như vậy thì rốt cuộc được gì?

Một Bác sĩ Ôn không biết từ đâu xuất hiện cũng có thể đường hoàng khiêu khích anh. Ngay cả một đàn anh vừa mới đến vài ngày cũng không hề kiêng nể mà cảnh cáo anh. Khi cô không thoải mái, anh không thể ở bên chăm sóc. Khi cô đau lòng, anh thậm chí còn không có tư cách để an ủi. Vậy rốt cuộc sự nhẫn nại của anh có ý nghĩa gì chứ?

Kết quả là bây giờ Tô Thanh Thanh lại nói cho anh hay, kiếp trước không có anh, cô còn sống khổ sở hơn.

Nghĩ tới ở nơi anh không nhìn thấy, cô bơ vơ không nơi nương tựa, một mình vật lộn với cuộc sống. Trái tim Lộc Minh Sâm như bị ai đó bóp chặt, đau đến mức không tài nào thở nổi.

Chỉ trong nháy mắt, sự hiếu thắng, quật cường, bất an, mẫn cảm của cô… Tất cả đều có lời giải đáp.

Tất cả đều là minh chứng cho việc cô từng một mình bước qua bụi gai, một mình nhảy qua vực thẳm. Vì không có ai khác để dựa dẫm, cô chỉ có thể nương tựa vào bản thân. Thế nên dù sợ đến mức run rẩy cả người, cô vẫn buộc phải kiên cường chống chịu, giả vờ như không có chuyện gì, tự mình gánh vác mọi chuyện.

Lộc Minh Sâm ôm chặt hơn: “Nếu đã như vậy, vì sao anh phải nhẫn nại?”

Giọng điệu khác hẳn ngày thường của anh khiến Tô Nhuyễn giật mình. Cô bất đắc dĩ đẩy anh ra, nói: “Đó đều là chuyện của đời trước rồi, đời này chắc chắn em có thể sống rất tốt.”

Lộc Minh Sâm thuận thế buông lỏng tay, nhưng khi Tô Nhuyễn định đứng lên, cô lại phát hiện cánh tay anh vẫn đặt trên eo mình, không hề có ý định để cô rời đi.

Ánh mắt thâm trầm của anh nhìn chằm chằm vào cô: “Vậy ngày đó vì sao em té xỉu?”

“Em có biết người nam sinh đỡ em là ai không? Nếu anh không tới kịp thời, có lẽ em đã bị người ta giở trò rồi.”

Tô Nhuyễn:…

Lộc Minh Sâm hỏi tiếp: “Khi đi thành phố Thân vì sao suýt chút nữa bị bắt?”

Tô Nhuyễn bí lời, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Là chuyện ngoài ý muốn, sau này em sẽ cẩn thận.”

Lộc Minh Sâm không truy hỏi, chỉ nói tiếp: “Vậy khi em muốn ăn cá viên, một mình em có thể làm được không?”

“Trước đây vì sao phải dạy anh cách xào rau?”

“Làm súp-lơ, tự em có thể đánh lòng trắng trứng không?”

“Dưới giường có ma, em muốn ôm ai ngủ?”

Tô Nhuyễn:…

Cuối cùng anh tổng kết: “Sự thật chứng minh, có anh em mới có thể sống càng tốt.”

“Hơn nữa anh cho rằng em nói sai rồi, yêu đương, kết hôn sẽ không khiến người ta đau lòng muốn chết. Ngược lại, bởi vì đời trước không gặp được em, anh mới c.h.ế.t sớm như vậy.”

Tô Nhuyễn á khẩu, không trả lời được.

Lộc Minh Sâm thỏa mãn nhìn biểu cảm ngớ người của cô, lại hỏi tiếp: “Sang năm tới thành phố Thân bán cổ phiếu, chẳng lẽ em vẫn muốn đi một mình?”

Tô Nhuyễn nói: “Em có thể rủ Triệu Lôi đi cùng.”

Lộc Minh Sâm cười lạnh: “Hóa ra là đã tính trước cả rồi. Sao hả? Triệu Lôi có thể đi cùng, vì sao anh lại không thể?”

“Đơn giản là vì anh thích em sao?” Sau khi nói ra lời này, Lộc Minh Sâm dừng một chút. Bởi vì anh phát hiện, chỉ cần thừa nhận chuyện này là anh có thể danh chính ngôn thuận làm tất cả mọi chuyện.

Cảm giác an toàn này khiến anh thả lỏng, lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, nhưng tay vẫn giữ chặt eo Tô Nhuyễn, không cho cô rời đi. Hơn nữa còn đúng lý hợp tình chất vấn: “Sao hả? Anh không xứng à? Hay không đủ tư cách?”

Tô Nhuyễn:…

Sao cô cảm thấy lời này quen thuộc thế nhỉ?

Quả nhiên, lại nghe thấy Lộc Minh Sâm nói: “Vậy ngay từ đầu em đừng để ý đến anh đi! Chính em xông vào cuộc sống của anh, chăm sóc anh, bao dung anh, ở bên anh khi anh gian nan nhất, thậm chí thiếu chút nữa cùng anh g.i.ế.c người. Bây giờ anh ổn rồi, em lại muốn đẩy anh ra, làm gì có cái lý ấy?”

“Là em nói không cho anh làm hòa thượng, bây giờ anh nghe em, em lại từ bỏ. Kết quả là bác sĩ Ôn tùy tiện nào đó, và cả Phong Cảnh Diệp không coi trọng em, đều có thể thích em, vì sao chỉ mình anh không thể?”

“Có phải em ỷ vào anh thích em, nên mới bắt nạt anh không kiêng nể gì hay không?”

Tô Nhuyễn trợn mắt há hốc mồm, cô không ngờ, có một ngày những lời càn quấy cô từng nói với anh, lại biến thành vũ khí chặn họng mình.

Thấy vẻ mặt của cô đã bình ổn, Lộc Minh Sâm chợt thấy nhẹ nhõm vô cùng. Anh giơ tay vuốt lại mái tóc rối bời của cô, nhìn thấy hai má cô ửng hồng trở lại, bàn tay khẽ kéo cô lần nữa, ôm chặt vào lòng.

Tô Nhuyễn theo bản năng khẽ giãy giụa. Lộc Minh Sâm nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát. Từ mai trở đi, anh lại phải nghiêm túc tuân thủ quy định rồi."

Tô Nhuyễn ngẩn người: "Quy định gì thế ạ?"

Lộc Minh Sâm mãn nguyện ghé cằm cọ nhẹ lên đỉnh đầu cô. Anh cảm thấy mái tóc lòa xòa trên đỉnh đầu nàng cũng đáng yêu vô ngần: "Trong thời gian tập quân sự, huấn luyện viên không được tự tiện tiếp xúc cơ thể với bạn học nữ."

Tô Nhuyễn bất ngờ bật thẳng người dậy: "Anh... anh định quay trở lại vị trí huấn luyện viên ư?"

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 309: Thẳng thắn bày tỏ