Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 308: Lộc Minh Sâm kéo vào lòng

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

"Gần đây tôi mơ thấy vài chuyện trước đó vẫn luôn khiến mình trăn trở. Rõ ràng chị ấy với Hoắc Hướng Dương yêu nhau sâu đậm đến thế, vậy mà khi được giới thiệu xem mắt, chị ấy lại chẳng mấy nhiệt tình, gần như cố tình đẩy Hoắc Hướng Dương về phía tôi, còn bản thân thì lựa chọn anh, một người khi ấy vẫn đang bị thương tật. Chuyện này căn bản không hợp với tính cách của chị ấy chút nào."

"Bây giờ tôi mới ngộ ra, đó là vì chị ấy đã biết ông ngoại anh có để lại cho anh một gia tài kếch xù, và vài năm sau anh sẽ hy sinh."

Tô Thanh Thanh nói tiếp, giọng điệu đầy vẻ tự đắc: "Đến lúc đó, chị ấy hoàn toàn có thể đường đường chính chính kế thừa mấy chục triệu tài sản của anh, sau đó mang số tiền ấy đi tìm Hoắc Hướng Dương. Mà khi ấy, Hoắc Hướng Dương cũng đã gây dựng sự nghiệp thành công rực rỡ rồi. Chị ấy thậm chí còn chẳng phải theo đối phương chịu khổ chút nào."

Nghĩ tới gần nửa năm trời cực nhọc xuôi Nam làm thuê cùng Hoắc Hướng Dương, Tô Thanh Thanh thật sự không thể không nể phục sự toan tính tỉ mỉ, sắc sảo của Tô Nhuyễn, cô ta giỏi hơn mình nhiều: "Từ đầu đến cuối, chị ấy chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng thôi!"

Chính Tô Nhuyễn nghe xong cũng phải sửng sốt, cô thật lòng cảm thấy, với cái đầu óc này mà Tô Thanh Thanh không đi viết kịch bản thì quả là quá đáng tiếc.

Tô Thanh Thanh không hề bận tâm đến Tô Nhuyễn. Hiện tại, điều quan trọng nhất là phải thuyết phục được Lộc Minh Sâm, không thể để Tô Nhuyễn thực hiện được kế hoạch.

Để tăng thêm phần đáng tin cậy, Tô Thanh Thanh nói với Lộc Minh Sâm: "Cuối năm nay, vào mùng ba tháng mười một, ông nội anh sẽ qua đời."

"Đến tháng hai năm sau, số cổ phiếu Tô Nhuyễn mua ở thành phố Thân sẽ bắt đầu sụt giảm giá thảm hại."

"Anh cứ chờ xem, lời tôi nói có phải là sự thật hay không."

Không thể không thừa nhận, chiêu này của Tô Thanh Thanh khá hiểm. Chỉ cần là người đều sẽ sinh nghi. Đợi đến nửa năm sau, những lời cô ta nói đều có thể được kiểm chứng.

Nếu Tô Nhuyễn thật sự là người như đối phương miêu tả, e rằng sẽ nhanh chóng bị Lộc Minh Sâm trừng phạt, không thể nào ngóc đầu lên nổi.

Kịch bản trong đầu Tô Thanh Thanh đại khái đã diễn ra đến chỗ đó. Cô ta đắc ý nhìn Tô Nhuyễn, nói: "Tô Nhuyễn, chị cứ nằm mơ đi. Hoắc Hướng Dương chung tình thật, nhưng không phải chung tình với chị. Chị đã bỏ lỡ anh ấy rồi, đời này, người anh ấy yêu là tôi, hơn nữa…"

Tô Thanh Thanh hạnh phúc xoa bụng: "Chúng tôi đã có con…"

Cô ta vừa đắc ý vừa tỏ vẻ thương hại Tô Nhuyễn: "Mà chị thì sao, ngay cả con cũng không sinh được."

Tô Nhuyễn tựa lưng vào ghế, im lặng không nói một lời. Tô Thanh Thanh cho rằng đã chạm đúng vào nỗi đau của cô: "Tô Nhuyễn, anh Hướng Dương thích trẻ con lắm."

"Có lẽ chị không biết, sau khi chị mất, anh ấy lập tức đưa hai đứa nhỏ về, một đứa sáu tuổi, một đứa tám tuổi, đều là con của hai người phụ nữ bên ngoài sinh cho anh ấy, và đều được nuôi dưỡng rất cẩn thận."

Cô ta xoa cái bụng nhỏ của mình: "Những gì chị không thể cho anh ấy, tôi đều có thể cho. Bởi vậy, tôi sẽ không để chị tới phá hoại hạnh phúc của chúng tôi."

Thấy Tô Nhuyễn nhìn chằm chằm vào bụng mình, Tô Thanh Thanh sợ cô chó cùng rứt giậu mà làm hại đến đứa bé trong bụng, quyết định nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này, chỉ nói một câu cuối cùng với Lộc Minh Sâm: "Dù sao thì đây cũng là những gì tôi mơ thấy, không đành lòng nhìn anh bị lừa dối, cũng muốn bảo vệ gia đình nhỏ của mình, nên mới đến nói với anh một tiếng. Còn lại thì anh cứ tự xem xét rồi làm đi."

"Còn nữa…"

Trước khi rời đi, Tô Thanh Thanh còn tự tạo thêm lợi thế cho mình: "Nếu anh còn chuyện gì muốn biết, những gì tôi mơ thấy đều có thể nói cho anh. Anh có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."

Nói xong, cô ta xoay người chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên lại nghe thấy Tô Nhuyễn mở miệng, giọng nói vẫn bình thản nhưng chứa đựng ý tứ sâu xa: "Tô Thanh Thanh, nếu cô muốn giữ được đứa nhỏ này, tốt nhất khoảng thời gian tới nên sống yên ổn một chút, đừng bận tâm đến mấy cô gái lạ mặt kia nữa."

Tô Thanh Thanh cảnh giác nhìn lại: “Chị định giở trò gì? Tôi nói cho chị hay, nếu đứa bé nhà tôi xảy ra bất trắc gì, tôi sẽ đổ hết lên đầu chị đấy!”

Tô Nhuyễn xót xa nhìn cô ta, không nói thêm lời nào.

Tô Thanh Thanh nhíu chặt đôi mày, vội vàng rời đi.

Khi đối phương khuất bóng, Tô Nhuyễn dường như mất hết sức lực, tựa phịch lưng vào ghế, sắc mặt trắng bệch, tay theo bản năng vô thức xoa lên bụng. Dù đã bao nhiêu năm tháng trôi qua, cảm giác đau quặn thắt như đứt từng khúc ruột ấy vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai.

Lộc Minh Sâm ngồi xuống bên cạnh cô, một lúc lâu sau, bỗng nhiên cất tiếng hỏi: “Trong giấc mơ của cô ta, kiếp trước, em sống không được tốt sao?”

Tô Nhuyễn biết mình chẳng thể giấu giếm được anh nữa. Có những bằng chứng Tô Thanh Thanh đã buột miệng nói ra, dù lời lẽ của cô ta còn nhiều lỗ hổng, nhưng lúc này cô hoàn toàn không còn chút sức lực nào để bịa ra lời giải thích. Cô mặc kệ tất cả, thành thật đáp: “Phải, không tốt, vô cùng không tốt.”

Lộc Minh Sâm trầm ngâm. Thực ra, anh cũng phần nào đoán được. Không có Lý Nhược Lan, không có anh, một cô gái hai mươi tuổi sống dưới mái nhà của Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng, mà Hoắc Hướng Dương kia … dù chỉ gặp vài lần, anh cũng biết người đó không phải một tấm chồng tốt …

Lộc Minh Sâm lại hỏi: “Cô ta nói em đã mất, chuyện đó là khi nào?”

“Bốn mươi mốt tuổi, có lẽ là c.h.ế.t vì làm việc quá sức. Thật ra cũng có phần giống anh, chẳng còn thiết tha gì với thế gian này nữa.” Cô nhìn sắc mặt Lộc Minh Sâm, bật cười thành tiếng: “Anh lo lắng làm gì? Khi em c.h.ế.t thì anh đã qua đời từ lâu rồi kia mà.”

Nói đến đây, cô không nhịn được mà khinh bỉ: “Anh còn chẳng bằng em. Chỉ vì cái gia đình mục nát đáng ghê tởm kia, ba mươi mốt tuổi đã hy sinh trên chiến trường, hại bao nhiêu người phải đau lòng khổ sở vì anh.”

Lộc Minh Sâm khàn giọng, hỏi lại: “Có cả em sao?”

“Em à? Sau khi anh hy sinh thì em mới biết đến anh. Mà cũng phải nói từ lần bị bắt cóc, anh đã cứu em một mạng sống. Rồi thấy em có vẻ biết kiếm tiền, anh bèn giao hết tài sản cho em, nhờ em giúp anh nuôi đám cô nhi và đồng đội đó. Khiến em mệt chết, cũng có một phần công lao của anh đấy chứ!”

Dứt lời, cô thở dài rồi đứng dậy: “Sống thêm một đời rốt cuộc vẫn là chuyện tốt. Đời này anh đừng vì ông nội anh mà đi tìm cái c.h.ế.t là được rồi. Em cũng đã tìm được mẹ em trước. Đời này em chỉ muốn sống thật thanh thản thôi, kiếp trước mệt mỏi quá, chưa kịp nếm trải được gì.”

“Mà em cũng thấy ý nghĩ của anh rất đúng, đừng yêu đương, đừng kết hôn. Thứ đó vừa khiến người ta đau lòng lại vừa muốn cướp đi mạng sống của người ta, chi bằng hợp tác thế này là tốt nhất rồi.”

“Thôi được rồi, em về trước đây. Quả b.o.m Tô Thanh Thanh này, đúng là chẳng biết lúc nào sẽ bùng nổ nữa.” Nói xong, cô định quay lưng bước đi, thì đột nhiên cổ tay bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt.

Tô Nhuyễn giật mình, quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt Lộc Minh Sâm đang nhìn chằm chằm mình. Cổ tay bị kéo mạnh một cái, khiến cô lảo đảo, rồi trực tiếp ngã vào trong vòng n.g.ự.c rắn chắc của Lộc Minh Sâm, bị anh ôm ghì thật chặt.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 308: Lộc Minh Sâm kéo vào lòng