Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 307: Đời trước sống không tốt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tô Thanh Thanh sửng sốt, rồi ngay sau đó mừng rỡ khôn xiết: “Lộc Minh Sâm!”

Cô ta còn tưởng rằng bản thân phải vất vả một phen, nào ngờ không tốn chút công sức nào mà lại được như ý nguyện, quả đúng là ông trời có mắt.

Tô Nhuyễn cũng kinh ngạc quay đầu lại, sao anh ấy lại có mặt ở đây?

Trông thấy sắc mặt Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm không khỏi cau mày. Anh sải bước đến, gần như là ép buộc cô phải ngồi xuống chiếc ghế đá.

Tô Thanh Thanh nhìn thái độ che chở của Lộc Minh Sâm với Tô Nhuyễn, không kìm được mà ngầm nghiến chặt răng, vậy mà anh ta lại thật lòng động tâm với Tô Nhuyễn…

Chẳng uổng công cô ta đã nghĩ đủ mọi cách để lặn lội tới thành phố Yến này, nếu không Tô Nhuyễn đã đạt được mục đích rồi.

“Lộc Minh Sâm, chẳng lẽ anh lại cho rằng Tô Nhuyễn thật lòng thích anh sao?” Tô Thanh Thanh mở miệng.

Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn đều sửng sốt. Tô Nhuyễn chớp chớp mi mắt, Tô Thanh Thanh dùng đứa trẻ trong bụng để uy h.i.ế.p cô, chỉ vì muốn nói ra những lời này sao?

Tô Thanh Thanh liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, cười khẩy rồi nói với Lộc Minh Sâm: “Người Tô Nhuyễn yêu là Hoắc Hướng Dương, chị ấy gả cho anh chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng anh mà thôi.”

Tô Nhuyễn quả thực mơ hồ, Tô Thanh Thanh lại bày ra trò gì nữa đây???

Hiển nhiên Lộc Minh Sâm cũng chẳng thể nào hiểu nổi cái cách suy nghĩ của đối phương. Dù anh chưa từng nghiêm túc tìm hiểu, nhưng vẫn cảm nhận rõ Tô Nhuyễn cực kỳ chán ghét Hoắc Hướng Dương, làm sao có thể yêu người như vậy?

Thật đúng là chuyện nực cười!

Tô Thanh Thanh cũng biết chắc chắn Lộc Minh Sâm không dễ tin lời này, lại đổi sang chuyện khác: “Anh thông minh như vậy, chưa từng nhận ra Tô Nhuyễn có điều gì bất thường sao?”

“Ngày trước, chị ta một mực yêu quý và bênh vực cha mình, ghét bỏ, căm hận mẹ ruột đến vậy, thế mà chỉ trong chốc lát, chị ta đã tìm thấy mẹ đẻ, và cũng nhanh chóng khiến bác trai tôi thân bại danh liệt.”

“Đừng vội nói là trùng hợp, cả quá trình đó, chỉ cần một khâu nào đó mắc sai sót thôi là sẽ chẳng thể có được kết quả như bây giờ. Đây tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, càng không phải sự tình cờ. Một cô gái chưa từng bước chân ra khỏi huyện thành, làm sao lại có được thủ đoạn ghê gớm đến vậy?”

“Còn chuyện cổ phiếu nữa…” Tô Thanh Thanh nhìn chằm chằm Lộc Minh Sâm, cất tiếng hỏi: “Đầu năm, Tô Nhuyễn từng kể hai người đi bán cổ phiếu giúp chiến hữu của anh, chuyện này có thật không?”

Sắc mặt Lộc Minh Sâm chẳng hề thay đổi, Tô Thanh Thanh không đoán được anh đang nghĩ gì, lại quay sang nhìn Tô Nhuyễn, gằn giọng: “Thật ra số cổ phiếu đó là chính chị muốn mua, phải không nào?”

Không đợi Tô Nhuyễn đáp lời, cô ta nói tiếp: “À, còn có cả chuyện này nữa.”

Cô ta chỉ vào chiếc dây buộc tóc trên đầu: “Thứ này là dây buộc tóc vải, phải đến rất nhiều năm sau nữa mới thịnh hành kia mà. Một cô gái chưa từng bước chân ra khỏi huyện thành như chị, làm sao lại biết cách làm ra nó?”

“À, còn vụ việc của Võ Thắng Lợi, rồi chuyện nhà họ Ngôn vay tiền ngân hàng để nhận thầu công trình nữa. Những chuyện ấy, có việc nào mà một cô gái chưa đầy đôi mươi như chị có thể làm nổi?”

Tô Thanh Thanh nhìn Lộc Minh Sâm: “Thế mà chị ta lại làm không chút do dự, kiên định cho rằng chắc chắn sẽ thành công. Anh có biết vì sao không?”

Tô Thanh Thanh liếc nhìn Tô Nhuyễn, cao giọng: “Bởi vì chị ta đã biết trước tương lai!”

Tô Nhuyễn nhướng mày: “Vậy ra, cô cũng biết trước tương lai sao?”

Tô Nhuyễn rất muốn nghe xem Tô Thanh Thanh sẽ đáp lại câu hỏi này ra sao.

Hiển nhiên Tô Thanh Thanh đã chuẩn bị sẵn câu trả lời trong đầu: “ Đúng vậy, em cũng biết. Sau khi về nhà chồng với Hoắc Hướng Dương, thỉnh thoảng em lại mơ những giấc mộng kỳ lạ. Ban đầu em còn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, mãi sau này mới vỡ lẽ ra rất nhiều chuyện trong mơ đều trở thành sự thật.”

“Thế nhưng chỉ có một người là ngoại lệ…”

Cô ta nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Chỉ cần mọi chuyện có liên quan đến chị, tất thảy đều bị thay đổi.”

“Rõ ràng trong mộng, phải đến khi cận kề cái c.h.ế.t chị mới tìm được mẹ ruột. Rõ ràng chị và Hoắc Hướng Dương sống đời vợ chồng ân ái, thế mà giờ đây, mọi chuyện đều đổi khác.”

Mặt Tô Nhuyễn vẫn không đổi sắc, mặc cho Tô Thanh Thanh tiếp tục miệng lưỡi trơn tru nói đủ điều. Cô thực sự không hiểu mục đích vì sao đối phương đột nhiên phanh phui chuyện cả hai người đều trùng sinh.

Hiển nhiên Lộc Minh Sâm chưa từng được nghe câu chuyện nào ly kỳ đến thế này, hai mắt anh lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Tô Thanh Thanh nhìn Lộc Minh Sâm: “Ban đầu tôi vẫn chẳng thể hiểu được, vì sao chị ta và Hoắc Hướng Dương từng yêu nhau sâu đậm đến thế, mà kiếp này lại lựa chọn gả cho anh.”

“Mãi cho tới vừa rồi, tôi mới nằm mơ thấy tất cả. Thì ra ngay từ đầu, chị ta đã biết ông ngoại để lại cho anh một gia tài kếch xù.”

“ Tôi không rõ chị ta đã thuyết phục anh ra sao, nhưng trước khi gặp chị ta, phải chăng anh chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn? Bởi vì trong giấc mộng, tôi thấy cả đời anh đều không lập gia đình.”

Vốn dĩ chỉ coi như đang nghe chuyện phiếm mua vui, thế nhưng nghe đến đây, Lộc Minh Sâm không khỏi giật mình thon thót.

Nhìn biểu cảm trên gương mặt anh, Tô Thanh Thanh nở nụ cười mỉa mai về phía Tô Nhuyễn. Trước đây cô ta vắt óc suy nghĩ cũng không thể hiểu vì sao Lộc Minh Sâm, rõ ràng là một người lạnh lùng, sắt đá đến vậy, lại luôn hết mực bảo vệ Tô Nhuyễn. Đến khi xác định Tô Nhuyễn cũng trùng sinh, mọi chuyện mới hoàn toàn sáng tỏ.

Nhất định là Tô Nhuyễn đã biết được một vài bí mật nào đó về Lộc Minh Sâm, nhờ vậy mà chiếm được trái tim của anh ta.

Thế nhưng, toan tính của Tô Nhuyễn nên chấm dứt tại đây. Tô Thanh Thanh không tin rằng một người nặng lòng thù hận như Lộc Minh Sâm, sau khi biết rõ chân tướng, vẫn sẽ tiếp tục lòng yêu mến với Tô Nhuyễn.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 307: Đời trước sống không tốt