Tô Nhuyễn lờ đi cái lời lẽ hai ý nghĩa của anh, khom người xuống, làm theo từng bước mà anh đã hướng dẫn trước đó, bắt đầu gấp chăn. Đúng như lời Triệu Yến Yến nói, chiếc chăn đã được Lộc Minh Sâm xếp mẫu, quả thực dễ gấp hơn nhiều so với tưởng tượng.
Chiếc chăn đã được ép phẳng phiu, các nếp gấp và góc cạnh cũng đều vô cùng rõ ràng. Lộc Minh Sâm vừa chỉ dạy xong cho Vương Hồng, cúi xuống quan sát Tô Nhuyễn gấp chăn một chốc, đột nhiên bật cười: “Này, vừa rồi khi tôi hướng dẫn, trong đầu cô đang mường tượng những gì vậy?”
Cái tên này, vậy mà còn dám hỏi ư???
Tô Nhuyễn quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn anh.
Lộc Minh Sâm sửng sốt, còn tưởng mình đã lỡ lời chọc giận cô ở điểm nào, liền ngậm chặt miệng, chẳng dám lỡ lời thêm nữa. Anh lại cúi người, nghiêm túc cầm chiếc chăn lên làm mẫu lần nữa: “Phải dùng tay mà vuốt phẳng, không phải làm như thế này! Hay là, tôi phải hướng dẫn lại cho cô một lần nữa đây?”
Tô Nhuyễn hoàn toàn á khẩu.
Cô không nhịn được cắn nhẹ môi dưới. Hóa ra câu hỏi ban nãy của anh, chẳng qua chỉ là nghĩa đen của câu nói đó, cô đúng là…
Trong không gian nhỏ hẹp ấy, Lộc Minh Sâm đứng rất gần. Khi thấy gương mặt Tô Nhuyễn dần đỏ bừng lên, anh chợt hiểu ra có lẽ cô đã suy nghĩ quá xa. Đôi mắt phượng của anh không khỏi cong cong.
Tô Nhuyễn thẹn quá hóa giận, nghiến răng trừng mắt nhìn anh, cứ như muốn nói: anh mà còn dám cười nữa thì cô sẽ " ra tay" ngay.
Lộc Minh Sâm cũng sợ thật sự chọc giận cô, vội vàng làm vẻ mặt sợ sệt, cúi đầu nghiêm túc chỉ cô cách gấp chăn.
Đợi mọi người đã nắm vững bí quyết gấp chăn vuông vức kiểu quân đội cơ bản, Lộc Minh Sâm lại tiếp tục dạy sang các hạng mục nội vụ khác, như cách sắp xếp chậu rửa mặt, khăn mặt, giày dép cá nhân các thứ, vẫn lấy đồ dùng của Tô Nhuyễn làm mẫu như cũ.
Cuối cùng, anh chỉ vào chiếc chăn của Triệu Yến Yến và một người bạn cùng phòng khác: “Tiếp tục luyện tập nhé, ngày mai tôi sẽ kiểm tra.” Sau đó, anh đi tới phòng ký túc xá kế tiếp, nhưng trước khi rời đi còn thản nhiên cầm theo chiếc chăn của Tô Nhuyễn, lấy lý do rằng: “Không muốn mất công sửa lại chiếc chăn khác, phiền phức lắm.”
Mãi cho tới giờ nghỉ trưa, Tô Nhuyễn vẫn không thấy bóng dáng chiếc chăn thân yêu của mình đâu. Cô dứt khoát đi thẳng tới nhà ăn cùng Triệu Yến Yến và mấy người bạn, quyết định ăn cơm cho xong đã.
Nhà ăn trong trường sư phạm Yến Kinh không hề nhỏ, món ăn cũng khá đa dạng, mấy cô gái tản ra tự lựa chọn những món mình thích.
Tô Nhuyễn muốn ăn mì nên phải đợi thêm một lát. Khi cô bưng khay đồ ăn của mình ra, Triệu Yến Yến và các bạn đã chiếm được một chỗ ngồi rồi.
Tô Nhuyễn bước tới, trông thấy Triệu Yến Yến và Lý Quyên đang trò chuyện rôm rả, không biết là chuyện gì mà say sưa đến vậy.
“Lại có tin tức gì mới mẻ rồi à?”
Triệu Yến Yến hứng thú bừng bừng, chia sẻ ngay với Tô Nhuyễn: “Cậu có biết tớ vừa nghe được tin gì không? Trời đất ơi, là tin về huấn luyện viên của chúng ta đó.”
Tô Nhuyễn nhướng mày: “Anh ấy lại làm sao?”
Mọi người không nghe ra giọng điệu hờ hững của Tô Nhuyễn. Triệu Yến Yến vẫn kích động như cũ: “Vừa rồi tớ nghe mấy người ở phòng ký túc xá bên cạnh nói, đêm qua khi bọn họ đi dạo tiệm tạp hóa, tình cờ gặp phải huấn luyện viên của chúng ta.”
“Huấn luyện viên của chúng ta muốn mua sô-cô-la, nhưng lại phải vay tiền của giáo quan Tôn.”
Không biết Trương Thi Thi đã tới gần từ lúc nào, cô ta thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, tiếp lời: “Giáo quan Lộc của chúng ta nghèo tới mức ấy sao?”
Triệu Yến Yến trừng mắt khinh thường, rồi tiếp tục nói với Tô Nhuyễn: “Huấn luyện viên nói là anh ấy đã nộp hết tiền trợ cấp rồi, đợi khi nào bạn gái cho thêm tiền tiêu sẽ gửi trả lại giáo quan Tôn.”
Tô Nhuyễn:……
Tiền trợ cấp tháng trước, căn bản anh ta đã đưa cho cô đâu cơ chứ!
Người này rốt cuộc định giở trò gì đây?
Triệu Yến Yến hâm mộ không chịu nổi: “A a a! Sao lại có bạn trai tuyệt vời đến thế… Những người tham gia quân đội đều như anh ấy à? Vậy thì tớ cũng phải tìm bạn trai là quân nhân mới được.”
Lý Quyên cũng mơ mộng: “Vẻ ngoài anh tuấn, nghiêm túc và có trách nhiệm, còn chủ động nộp tiền trợ cấp… Tớ tò mò không biết bạn gái của giáo quan quan Lộc là người thế nào quá.”
Triệu Yến Yến tiếp lời: “Tớ cũng vậy, ghen tị quá chừng.”
Tô Nhuyễn yên lặng ăn mì, cố gắng giảm bớt sự chú ý của mọi người, tự nhủ nhất định không được để lộ ra bất cứ điều gì.
Cô phát hiện ra, không hổ là người học chỉ huy, c.h.ế.t tiệt thật, rõ ràng Lộc Minh Sâm chưa hề nói hay làm gì, nhưng vô tình cô đã bị kéo vào mối quan hệ với anh ta rồi.
Đúng là cực kỳ ranh ma.
Vương Hồng bị Triệu Yến Yến chọc cười, mở miệng chế nhạo: “Yến Yến, không phải cậu thích anh Phong à? Tớ thấy dạo này cậu không còn nhắc tới anh Phong nữa rồi.”
Triệu Yến Yến thốt lên: “Dẫu cho anh Phong cũng rất tuyệt vời, nhưng lúc này đây, trong lòng tớ, giáo quan Lộc mới là số một, anh ấy đích thị là người đàn ông tốt nhất trần đời này.”
“Quan trọng là, vài ngày nữa giáo quan Lộc đi rồi, sẽ chẳng còn dịp gặp lại. Còn anh Phong thì… thời gian còn dài mà.” Nói đến đây, cô ấy liếc nhìn Tô Nhuyễn một cách đầy ẩn ý.
Tô Nhuyễn đành chịu, đang định lên tiếng thì nghe thấy một tiếng cười khẽ vọng xuống từ trên đầu: “Thời gian còn dài cái gì?”
Mọi người ngẩng phắt dậy, vội vàng chào hỏi.