“Chào anh Phong.”
Phong Cảnh Diệp mỉm cười nói: “Các em đang nói chuyện gì mà rôm rả vậy?”
Trương Thi Thi nhanh nhảu chen lời: “Đang bàn về giáo quan Lộc đó anh. Tô Nhuyễn và mấy bạn ấy cứ cho rằng giáo quan Lộc là người đàn ông tuyệt vời nhất trần đời, còn hơn cả anh nữa kìa.”
Cô ta vừa cười vừa nói tiếp: “Riêng em thì thấy giáo quan Lộc thật đáng thương. Một người đàn ông đi ra ngoài mà không có nổi một đồng dính túi, ngay cả mua một thỏi sô-cô-la cũng phải ngửa tay vay tiền người khác, làm thế thật quá mất mặt. Làm bạn gái thì nên hào phóng một chút, ở chung mới thấy thoải mái chứ.”
“Nếu là em, em sẽ chẳng bao giờ động vào tiền của bạn trai mình trước khi cưới đâu.”
Triệu Yến Yến cố gắng nhẫn nhịn không trợn mắt khinh bỉ, chỉ để giữ thể diện trước mặt Phong Cảnh Diệp.
Phong Cảnh Diệp nhìn Tô Nhuyễn, nhướng mày: “ Tôi cứ tưởng giáo quan Lộc vẫn còn độc thân chứ.”
“Chủ nhật vừa rồi tôi còn thấy anh ấy đang nói chuyện phiếm với mấy cô gái trẻ đẹp trong quán ka- ra -ô-kê, nhìn qua nào có giống người đã có bạn gái đâu.”
Đám Triệu Yến Yến đưa mắt nhìn nhau, ý của anh ta là, giáo quan Lộc đang lừa dối mọi người sao?
Tô Nhuyễn cũng ngạc nhiên, Lộc Minh Sâm còn biết đi ka- ra -ô-kê ư? Cô chợt hình dung ra cảnh Lộc Minh Sâm đang uốn éo nhún nhảy giữa một đám đông…
Phong Cảnh Diệp thấy vẻ mặt khó tin của cô, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Anh ta rất tự nhiên rút một hộp sữa chua ra, đặt trước mặt Tô Nhuyễn, cười nói: “Các em đó, đừng quá ngây thơ. Nghe nói có rất nhiều kẻ chuyên lợi dụng cái vẻ thâm tình để tạo ấn tượng tốt với con gái đấy.”
Trong khoảnh khắc, đám Triệu Yến Yến chưa thể nuốt trôi lời nói ấy, còn sự chú ý của Trương Thi Thi lại dồn vào chỗ khác. Cô ta nhìn hộp sữa chua trước mặt Tô Nhuyễn, làm nũng lên tiếng: “Anh Phong chỉ cho mỗi Tô Nhuyễn thôi…”
Tô Nhuyễn không nói thêm lời nào, trực tiếp ném chai sữa chua sang cho cô ta: “Này, cho cô đó, đừng lèo nhèo nữa.”
Trương Thi Thi theo phản xạ đưa tay chụp lấy, những lời còn lại đều nghẹn trong cổ họng, ánh mắt vô thức nhìn về phía Phong Cảnh Diệp.
Ánh mắt của Phong Cảnh Diệp lập tức trở nên lạnh băng, khiến Trương Thi Thi thoáng giật mình.
Xong xuôi, Tô Nhuyễn cười nói với Phong Cảnh Diệp: “Anh Phong đừng thấy chúng tôi ngây thơ mà lúc nào cũng lôi chúng tôi ra làm bia đỡ đạn như vậy chứ. Rõ ràng là anh thân thiết với Thi Thi hơn, nhưng lại luôn ưu ái tôi đặc biệt, không phải anh định mượn tay tôi để chọc tức Thi Thi đấy chứ?”
Đám Triệu Yến Yến sững sờ, nghi hoặc nhìn Phong Cảnh Diệp, không phải chứ? Rõ ràng là Phong Cảnh Diệp có ý với Tô Nhuyễn mà?
Nhưng Tô Nhuyễn đã quay đầu nhìn Trương Thi Thi, nghiêm túc nói: “ Tôi biết cô thích anh Phong, nên cô cứ yên tâm, tôi sẽ không tranh giành với cô đâu. Kiểu người tôi ưng không phải như anh Phong.”
Trương Thi Thi vội vàng kêu lên: “Không… Em không thích anh Phong, chúng em chỉ là bạn bè thôi mà.”
Tô Nhuyễn nhún vai, không buồn để ý: “Được được được, là bạn bè, cô cứ nói thế đi. Có điều tôi thề, tôi sẽ không đời nào thích anh Phong đâu.”
Phong Cảnh Diệp nhíu mày, không thể tin được mình lại bị từ chối thẳng thừng như vậy: “Tô Nhuyễn, có phải ai đó đã nói điều gì không hay về tôi với em không?”
"Nói gì cơ?" Tô Nhuyễn khẽ nhíu mày, rồi lại bật cười thành tiếng: "Anh yên tâm, chúng tôi đâu có thói quen buôn chuyện sau lưng người khác. Toàn là khen anh đẹp trai, dịu dàng, lại còn được bao nhiêu cô nàng theo đuổi nữa chứ. Cho nên, anh đừng có lôi tôi ra làm bia đỡ đạn, kẻo ra ngoài tôi lại bị ánh mắt sắc như d.a.o cau của các cô ấy 'giết' c.h.ế.t mất."
Dù cô nói với giọng nửa đùa nửa thật, nhưng Phong Cảnh Diệp vẫn nhận ra sự tức giận ẩn giấu. Phải chăng cô ấy sầm mặt như vậy là vì anh đã dám nói xấu Lộc Minh Sâm?
Phong Cảnh Diệp vốn được người khác nuông chiều từ bé, nay bị Tô Nhuyễn châm chọc mấy câu cũng thấy hơi chột dạ. Thế nhưng, anh ta vẫn giữ được vẻ phong độ thường ngày mà nói: " Tôi xin lỗi, không ngờ lại gây phiền phức cho cô rồi. Sau này sẽ không có chuyện ấy nữa đâu." Nói đoạn, anh ta quay lưng bỏ đi, không hề ngoảnh lại.
Tô Nhuyễn liếc sang Trương Thi Thi, rồi cất tiếng gọi lớn: "Này, anh Phong ơi, anh chờ Trương Thi Thi một chút chứ, cô ấy ăn xong rồi kìa."
Trương Thi Thi trợn tròn mắt nhìn Tô Nhuyễn, vẻ mặt không thể tin được. Đúng là cô ta thích khoe mẽ, thích giở trò thật, nhưng đâu phải kẻ ngu dốt. Rõ ràng lúc này Phong Cảnh Diệp đang có vẻ khó chịu ra mặt, cô ta mà đi theo thì chẳng khác nào tự rước họa vào thân?
Tô Nhuyễn lạnh lùng nhìn đối phương, thản nhiên nói: "Yên tâm, sau này có cơ hội tôi sẽ se duyên cho cô và anh Phong. Mau đi đi!"
Thấy ánh mắt Phong Cảnh Diệp đã chuyển sang lạnh nhạt, Trương Thi Thi lúc này tiến không được, lùi cũng không xong.
Tô Nhuyễn dứt lời, lại tiếp tục cúi mặt ăn cơm.
Dĩ nhiên Phong Cảnh Diệp chẳng thèm chờ đợi Trương Thi Thi, mà cô nàng kia cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ngồi lại.
Nhìn cô nàng vội vã bỏ đi, Triệu Yến Yến cao giọng reo lên: "Đáng đời lắm! Loại mặt dày mày dạn thế này phải trị cho một trận, chắc chắn anh Phong ghét cô ta ra mặt rồi."
Nhưng rồi cô ấy lại chuyển sang chuyện khác quan trọng hơn: "Này, thế Giáo quan Lộc lừa dối chúng ta thật à?"
Tô Nhuyễn thờ ơ đáp: "Cứ đi quán hát là không phải người tốt hay sao? Thế thì tại sao anh Phong kia lại trông thấy Giáo quan Lộc chứ?"
Triệu Yến Yến sững sờ: "Cũng đúng thật! Anh Phong không đi quán hát thì làm sao mà trông thấy được! Tớ cứ tưởng giờ nghỉ anh ấy chỉ đến thư viện thôi chứ..."
Lý Quyên cũng góp lời: " Đúng rồi đấy, biết đâu Giáo quan Lộc đi cùng bạn gái anh ấy thì sao?"
Vương Hồng tủm tỉm cười: "Vừa rồi lẽ ra phải hỏi anh Phong xem, cô bạn gái nói chuyện với Giáo quan Lộc xinh đẹp đến nhường nào mới phải."
Tô Nhuyễn: "..." Hay lắm, cô cũng thấy tò mò không kém.
Ăn uống xong xuôi, trở về ký túc xá chuẩn bị nghỉ trưa, Tô Nhuyễn thấy chiếc chăn của mình đã được xếp gọn gàng trên giường. Nhìn khối "đậu phụ" vuông vức kia, cô hơi chần chừ một lát, rồi cuối cùng vẫn rũ tung ra.
Ngày mưa mà được rúc vào chăn ngủ một giấc thì còn gì bằng. Chiều nay huấn luyện viên chắc sẽ ghé ký túc xá nam sinh kiểm tra, vậy là bọn cô có lẽ sẽ được ngủ nướng thêm một lát.
Khi đang chuẩn bị leo lên giường, bỗng nhiên cô thấy một vật nhỏ rơi ra từ trong chăn.
Tô Nhuyễn cúi xuống nhặt lên, không ngờ lại là một thanh sô-cô-la.
Nhớ lại chuyện Triệu Yến Yến nghe ngóng được lúc trưa, trong lòng cô chợt đoán ra ngay.
Quả nhiên, khi mở giấy gói, bên trong có kẹp một mẩu giấy nhỏ. Chữ viết thì bay bổng, nhưng lời lẽ lại có vẻ vô cùng thảm hại.
"Sáu giờ chiều ở rừng cây nhỏ, xin chút đỉnh tiền tiêu vặt."
Lời này rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ lại dùng tiền của cô để mua sô-cô-la tặng ngược lại cô sao?