Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 316: Ác mộng đời trước

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tô Nhuyễn nhìn chằm chằm mẩu giấy, càng nhìn càng thấy bực mình, cô vo tròn nó lại rồi nhét vào chiếc hộp đựng đồ trên đầu giường, sau đó nằm xuống tính ngủ.

Bên ngoài, tiếng mưa rơi tí tách không ngừng, Tô Nhuyễn nhìn lên ván giường ở phía trên, rõ ràng là buồn ngủ lắm rồi mà vẫn không tài nào chợp mắt được.

Cô cố gắng ép mình nhắm mắt lại, cuộn tròn người hết mức có thể, mãi một lúc sau mới dần chìm vào giấc ngủ.

Giữa tiếng mưa rơi ngày càng nặng hạt, Tô Nhuyễn lại chìm vào giấc mơ về những chuyện cũ mà đã lâu lắm rồi cô không còn mơ thấy nữa.

Cũng trong một ngày mưa như trút nước, cô như một kẻ điên, vứt ô xuống đất rồi lao vào phòng, vớ lấy chiếc bình hoa đặt ngay cửa ra vào, dồn hết sức lực mà ném thẳng về phía đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau kia.

Mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ hớt hải chạy vào, mỗi người một bên túm chặt lấy cô.

Mẹ Hoắc vô cùng tức giận: “Tô Nhuyễn, con bình tĩnh chút đi! Con bé chỉ là đồng hương ở quê lên đây, không có chỗ nương tựa mới tìm đến chúng ta thôi.”

Tô Nhuyễn trông thấy bản thân đang cuồng loạn, ba người nhà họ Hoắc không tài nào giữ được cô. Cô nhặt mảnh sứ vỡ trên mặt đất, đ.â.m thẳng vào lồng n.g.ự.c Hoắc Hướng Dương.

Người phụ nữ kia ôm bụng ngã gục xuống. Cả nhà họ Hoắc kinh hoàng biến sắc. Hoắc Hướng Dương nôn nóng ôm người phụ nữ kia chạy vội tới bệnh viện, mẹ Hoắc cũng theo sau. Chỉ có một mình Hoắc Hướng Mỹ là quay người lại, vẻ mặt đầy chán ghét, mắng cô: “Tô Nhuyễn, mày đúng là đồ điên rồ!”

Cô ôm lấy bụng mình, nhìn bóng họ chạy xa dần, cô cũng đau quá…

Cuối cùng thì sinh mệnh bé nhỏ mà cô hằng mơ ước, thứ đã mang lại cho cô sức mạnh và cảm giác ấm áp, vẫn cứ thế rời bỏ cô.

Dường như có một sức lực vô cùng lớn trong cơ thể muốn xé cô thành từng mảnh, nhưng đầu óc cô lại bình tĩnh đến lạ thường. Cô ý thức rõ ràng rằng mình đã sai rồi, cô không nên sa vào thứ tình cảm hư ảo này, không nên một mình hy sinh tất cả, để người ta có cơ hội chà đạp bản thân mình.

Cảnh trong mơ tan biến, lại chuyển sang một hình ảnh khác. Đêm hôm khuya khoắt, trong căn phòng thuê cũ nát, cô dựa vào đầu giường, nhìn Hoắc Hướng Dương đang quằn quại vì viêm ruột thừa, hèn mọn quỳ gối trước giường cô mà giãy giụa cầu xin tha thứ.

“Nhuyễn Nhuyễn, anh xin lỗi. Sau này anh đều nghe lời em, cầu xin em, đưa anh đến bệnh viện đi …”

Mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ nghe thấy động tĩnh liền xông vào, nôn nóng nhìn Hoắc Hướng Dương, rồi tức giận chửi ầm lên: “Cái con điên này, mày đúng là đồ quỷ quái!”

“Hướng Dương nhà chúng tao vô phúc mới cưới phải đứa ma quỷ như mày!”

Thế nhưng kết quả cuối cùng là, bọn họ cũng phải quỳ trước mặt cô cầu xin: “Tô Nhuyễn, cầu xin cô, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi, chúng tôi hứa sau này sẽ không dám nữa.”

“Mẹ… Con… Sau này con sẽ trông chừng nó, tuyệt đối không cho nó lui tới với bất kỳ cô gái nào, Tiểu Liên… Chúng tôi cũng lập tức đưa về nhà.”

Hình ảnh lại một lần nữa thay đổi.

Mẹ Hoắc cẩn thận nói: “Nhuyễn Nhuyễn, con xem tiền sinh hoạt tháng này …”

Cô trực tiếp ném cho bà ta hai trăm tệ. Mẹ Hoắc mặt mày tái xanh, giận mà không dám nói gì.

……

Hoắc Hướng Mỹ đỏ hoe mắt: “Không phải đã nói sẽ cho năm ngàn tệ hồi hôm sao?”

Cô thờ ơ đáp: “Tâm trạng tôi không tốt, không cho nữa.”

Hoắc Hướng Mỹ chỉ dám lặng lẽ khóc thầm.

Hoắc Hướng Dương hèn mọn lấy lòng: “Nhuyễn Nhuyễn, chuyện con cái… Rồi chúng ta sẽ lại có, anh …”

Mặt cô không biểu cảm, ném chai kem dưỡng da trong tay qua. Hoắc Hướng Dương đau đớn ôm đầu, sợ hãi nhìn cô.

Cô lạnh lùng nói: “Sẽ không có nữa, tôi không có tư cách làm mẹ, anh cũng sẽ không có cơ hội làm cha.”

Tô Nhuyễn ngẩng đầu nhìn thấy bản thân trong gương…

Cô mở choàng mắt, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi và căm ghét của ba người nhà họ Hoắc dường như vẫn còn lảng vảng ngay trước mắt. Điều khiến tim cô đập nhanh chính là khuôn mặt trong chiếc gương kia: đôi mắt đỏ ngầu, hai má hóp sâu, môi tái nhợt, trông giống hệt ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục.

Tay rời khỏi bụng nhỏ, Tô Nhuyễn yên lặng xoay chuyển tràng hạt, cô sẽ không bao giờ lại biến thành dáng vẻ đáng sợ kia nữa…

“Oa, lâu lắm mới được ngủ một giấc sướng thế này, hy vọng ngày mai trời tiếp tục mưa.” Lý Quyên thích ý vươn vai trên giường, các bạn cùng phòng cũng lục tục tỉnh lại, thò đầu ra nói chuyện rôm rả. Âm thanh náo nhiệt ấy giúp cơ thể Tô Nhuyễn dần dần ấm lên.

Mở cửa ký túc xá, Lý Na từ giường đối diện xách theo bình nước vừa vào phòng đã ríu rít kể chuyện: “Trương Thi Thi hôm nay xấu hổ c.h.ế.t đi được, ha ha ha!”

Triệu Yến Yến lập tức hứng thú hỏi: “Lại chuyện gì nữa thế?”

Lý Na nói: “Vừa rồi tớ xuống dưới lấy nước, gặp đúng huấn luyện viên của chúng ta đang hỏi vay tiền mua ô. Thế là Trương Thi Thi liền hồ hởi mang cái ô của mình đến, ngỏ ý muốn tặng anh ấy.”

“Thậm chí cô ta còn buông lời thương hại giáo quan Lộc, rằng bạn gái anh ấy sao mà keo kiệt, không cho anh lấy một xu dính túi. Trông cô ta như thể chỉ mong thay thế vị trí bạn gái của huấn luyện viên ngay lập tức thì mới hả dạ!”

“Các cậu thử nghĩ xem, chẳng phải cô ta đã tin lời anh Phong, cho rằng giáo quan Lộc chỉ đang giả vờ thâm tình để tiện tán tỉnh các nữ sinh trong trường mình đó sao?”

Triệu Yến Yến lập tức nói: “Rất có thể! Chắc cô ta thấy hết hy vọng với anh Phong rồi nên mới chuyển mục tiêu sang đây.”

Hai người được sinh viên chú ý nhất trong kỳ quân sự này chính là Lộc Minh Sâm và Phong Cảnh Diệp. Thật ra, với sinh viên mới mà nói, Lộc Minh Sâm ăn đứt Phong Cảnh Diệp cả về hình thức lẫn khí chất, chẳng qua mọi người cũng biết mình khó mà với tới Lộc Minh Sâm, nên mới chuyển hướng dòm ngó Phong Cảnh Diệp – người có vẻ dễ tiếp cận hơn. Thế nhưng, không thể phủ nhận, nếu ai đó mà được làm bạn gái của Lộc Minh Sâm thì chắc chắn sẽ vô cùng nở mày nở mặt, còn khiến mọi người càng thêm tò mò về cô bạn gái thần bí của anh ấy nữa chứ.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 316: Ác mộng đời trước