Hình như Triệu Yến Yến đã hình dung ra cảnh Trương Thi Thi thực hiện được mưu kế, cô ấy phẫn nộ nói: “Nếu huấn luyện viên dám qua lại với cô ta, tớ sẽ nguyền rủa cho cả hai người họ!”
Nghe thấy thế, Tô Nhuyễn dở khóc dở cười. Lý Quyên thì tỉnh táo hơn nhiều, không hề bị lời lẽ kia dắt mũi: “Giáo quan Lộc đã có bạn gái rồi, Trương Thi Thi chẳng qua là tự mình đa tình mà thôi.” Cô ấy quay sang Lý Na, vội vàng hỏi dồn: “Thế nào nữa? Anh ấy nói sao? Nói sao hả?”
Nhớ lại cảnh tượng khi đó, Lý Na bật cười khanh khách. Cô nàng cất bình nước đi, nghiêm mặt bắt chước Lộc Minh Sâm: một tay chống nạnh, mắt liếc xéo, rồi lười biếng nhếch môi nói: “Vì cô không có bạn trai để phát tiền tiêu vặt, nên mới chạy đi rải tiền khắp nơi thế này sao?”
“Vậy cô cũng nên tìm ai còn độc thân mà rải tiền ấy, như thế họa may còn chút cơ hội. Chứ còn định giật bồ người khác thì… đúng là không biết tự lượng sức mình rồi.”
“Ôi trời ơi, các cậu không thấy ánh mắt huấn luyện viên lúc đó đâu, cứ như đang nói thẳng vào mặt cô ta: “Loại người như cô ngay cả một đầu ngón tay của bạn gái tôi còn chẳng bằng, vậy mà còn dám vọng tưởng giật bồ sao!””
Lý Na phá lên cười: “Tớ cá là lúc ấy Trương Thi Thi xấu hổ đến mức chỉ muốn đào ngay một cái hố mà chui xuống cho rồi!”
Triệu Yến Yến vỗ tay đen đét, cười phá lên: “Hay lắm! Quả nhiên giáo quan Lộc vẫn là giáo quan Lộc trong lòng tớ!”
Khóe môi Tô Nhuyễn khẽ cong lên. Cô đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay, đã năm rưỡi rồi. Suy nghĩ một lát, cô rút hai trăm đồng từ ví ra, rồi cầm ô đi thẳng ra cửa.
Vì trời mưa, trên đường vắng ngắt bóng người. Vừa ra khỏi cổng ký túc xá, cô đã thấy một cô gái bị mưa xối ướt đẫm người, dáng vẻ vừa chật vật vừa đáng thương, bước từng bước nặng nề dưới cơn mưa như trút. Tô Nhuyễn không khỏi lắc đầu thở dài.
Bởi vậy mới nói, tình yêu dễ khiến người ta phát điên. Mưa lớn thế này mà cô gái vẫn dầm mình trong mưa, e rằng kỳ kinh nguyệt tới sẽ đau quằn quại cho mà xem.
Cô cầm ô, rảo bước về phía khu rừng cây nhỏ. Chẳng mấy chốc, cô đã nhìn thấy một người còn... "điên" hơn cả cô gái kia.
Đó là một nam sinh, dáng người cao lớn, mặc quần jean áo thun trắng, đang dựa lưng vào một thân cây để trú mưa. Một tay cậu ta cầm chiếc ô đen che đầu, tay còn lại thì ôm khư khư một cuốn sách, đọc say sưa như thể quên hết trời đất.
Dáng vẻ này rõ ràng là muốn phô trương, thu hút ánh mắt của nữ sinh nào đó đây mà. Dù tư thế trông thật đẹp mắt, cảnh tượng nên thơ, nhưng cái lối hành xử ấy thì quả tình chẳng giống người bình thường chút nào.
Tô Nhuyễn lại khẽ thở dài, nhưng khi chậm rãi tiến đến gần hơn, lướt qua những đường nét cơ bắp săn chắc trên cánh tay Lộc Minh Sâm, đôi chân dài thẳng tắp và cơ bụng ẩn hiện rắn rỏi, cô lại thấy có gì đó hơi quen mắt.
Chắc là nghe thấy động tĩnh từ cô, chàng trai kia khép sách lại, ngẩng đầu lên, chiếc ô màu đen cũng được giơ cao, khuôn mặt tuấn tú lập tức hiện ra …
Tô Nhuyễn ngẩn người.
Đối mặt với cặp mắt phượng đẹp đẽ kia, khi bốn mắt giao nhau, Tô Nhuyễn chỉ muốn quay lưng bước đi. Tình yêu quả nhiên khiến con người ta hóa rồ, ngay cả người như Lộc Minh Sâm cũng đã thay đổi rồi …
Cô còn chưa kịp hành động, Lộc Minh Sâm đã mỉm cười, đang định nói gì đó thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Tô Nhuyễn còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh nắm c.h.ặ.t t.a.y kéo thẳng vào lùm cây nhỏ. Anh vừa đi vừa cuộn lại chiếc ô nhỏ màu vàng trong tay Tô Nhuyễn.
Anh đưa cuốn sách vừa đọc cho cô, sau đó ôm lấy bả vai Tô Nhuyễn, kéo cô nép sát vào trong chiếc ô màu đen của mình.
Tô Nhuyễn choáng váng bị anh ôm lấy đi luồn lách qua lùm cây nhỏ một lát, cuối cùng cả hai dừng lại sau một gốc đại thụ to đến mức một người ôm không xuể.
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh, cô hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
Lộc Minh Sâm hạ thấp chiếc ô, giấu hai người dưới tán ô, nhỏ giọng nói: “Có người đang theo dõi em. Có lẽ là bạn học cùng khóa, em có muốn đối phương biết quan hệ giữa hai ta không? Còn anh thì sao cũng được.”
Nghĩ đến thái độ của mấy cô bạn cùng phòng ký túc xá khi nhắc đến Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn vội vàng lắc đầu.
Cô cảm thấy tốt hơn hết là cứ để anh sống trong những lời đồn đại, còn tương lai… Cô liếc nhìn Lộc Minh Sâm một cái, quả thực khó mà nói trước được …
Lộc Minh Sâm không nói gì, rất nhanh trong lùm cây chỉ còn lại tiếng mưa rơi càng lúc càng nặng hạt nện trên chiếc ô. Tô Nhuyễn nghiêng người định dựa vào thân cây, Lộc Minh Sâm đã nhanh nhẹn đưa tay ra làm đệm lưng cho cô: “Ướt đấy.”
Sau đó cả người anh cũng nghiêng hẳn tới, bao trọn lấy vóc dáng nhỏ bé của Tô Nhuyễn, chiếc ô màu đen cũng hạ thấp xuống gần.
Nhìn từ phía sau, họ giống hệt một đôi tình nhân trẻ đang ân ái.
Đối với người thường mà nói, việc trốn trong lùm cây nhỏ vào ngày mưa chắc chắn là có chút khác người, nhưng ai bảo những kẻ đang yêu thì chẳng màng điều gì cơ chứ, trong tình huống này, mọi việc đều trở nên bình thường.
Tựa như lúc này, ngoài hai người bọn họ, trong lùm cây còn vài đôi tình nhân khác, thành ra cảnh tượng cũng chẳng còn gì là bất thường nữa.
Người theo dõi kia rẽ sang một đường khác, đến gần một đôi tình nhân, chần chừ mở miệng: “Tô Nhuyễn?”