Tô Nhuyễn sửng sốt, giọng nói đó vậy mà lại là Trương Thi Thi. Cô gái này đúng là rỗi hơi sinh chuyện mà.
Sau khi đã xác nhận người kia không phải Tô Nhuyễn, Trương Thi Thi lại đi về phía bọn họ. Tô Nhuyễn hơi căng thẳng, giữa trưa nay hai bên gần như đã xé rách mặt với nhau, nếu để Trương Thi Thi phát hiện, e là sẽ rước lấy phiền toái.
Nhìn biểu cảm lo lắng của cô, Lộc Minh Sâm khẽ cười, nói: “Sợ đến vậy sao?” Nói xong cũng không đợi Tô Nhuyễn trả lời, anh đã cúi người tới gần.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào mặt, Tô Nhuyễn theo bản năng giơ tay đẩy n.g.ự.c anh ra, cả người Lộc Minh Sâm cứng đờ. Lần này anh không lùi lại phía sau, trái lại, bàn tay đang lót sau lưng Tô Nhuyễn dùng sức kéo cô về phía mình.
Tô Nhuyễn mở to mắt, không dám cất lời. Lộc Minh Sâm ôm chặt cô vào lòng, tay cô khẽ đặt lên lồng n.g.ự.c anh, cảm nhận rõ ràng tiếng trái tim anh đang đập thình thịch. Anh khẽ thì thầm: “Em cứ yên lòng, nếu không có sự ưng thuận của em, anh tuyệt đối sẽ không mạo muội chạm vào em.”
Chiếc ô lớn che khuất khoảng không gian riêng của hai người, bầu không khí dường như đặc quánh lại vì tư thế thân mật của anh.
Trương Thi Thi tiến đến gần, lại lặp lại chiêu trò cũ, cất tiếng gọi lớn hai lần. Âm thanh ấy tuy rất gần, nhưng Tô Nhuyễn chẳng còn lòng dạ nào để lo lắng hay căng thẳng nữa, bởi hơi thở ấm nóng phả nhẹ vào vành tai và chiếc cổ đã khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng…
Trương Thi Thi tuy mặt dày thật đấy, nhưng dù sao vẫn là cô gái trẻ chưa chồng, cũng không dám xông tới xác nhận thực hư, chỉ đứng chần chừ một thoáng rồi lặng lẽ bỏ đi.
Vừa nghe tiếng bước chân dần xa, Tô Nhuyễn vội vã vươn tay muốn đẩy Lộc Minh Sâm ra, nhưng anh chẳng hề nhúc nhích, chỉ khẽ thì thầm: “Cô ta vẫn chưa đi hẳn đâu.”
Vừa mở miệng, hơi ấm liền phả vào khuôn mặt và bên gáy Tô Nhuyễn, khiến cô không khỏi nuốt khan, vội nghiêng đầu, cố gắng tránh đi hơi thở nồng ấm của anh.
Lộc Minh Sâm nhìn xương quai xanh thanh mảnh cùng cái cổ trắng ngần ngay trước mắt, ánh mắt anh trở nên u tối. Chỉ cần anh cúi xuống thêm một chút nữa thôi, là có thể nhấm nháp hương vị khiến anh đêm ngày vẫn hằng tơ tưởng rồi …
Lại cảm nhận được nguy hiểm quen thuộc, Tô Nhuyễn liền vội vã quay đầu. Đập vào mắt cô là yết hầu đang lên xuống nhịp nhàng và ánh mắt như muốn nuốt chửng cô của Lộc Minh Sâm, khiến cô sợ hãi đến mức vội vàng đưa tay che chặt lấy cổ, cảnh giác nhìn anh.
Lộc Minh Sâm cũng cứ nhìn cô chằm chằm. Mãi một lúc lâu sau, anh đột nhiên ôm lấy eo cô mà xoay người đổi hướng, chính anh tựa vào thân cây, để cô tựa vào lồng n.g.ự.c mình, giọng nói khàn khàn: “Đừng có quyến rũ anh.”
Thấy anh ta “ vừa ăn cướp vừa la làng”, Tô Nhuyễn cảm thấy bực bội. Cô đẩy lồng n.g.ự.c anh, định thoát ra, nhưng lập tức bị anh ghì chặt trở lại. Anh còn ra vẻ hợp tình hợp lý mà trách cô: “Anh đã dặn đừng có quyến rũ anh rồi, vậy mà còn cố ý chạm vào, anh sẽ chẳng khách sáo đâu đấy.”
…
Mãi đến hơn mười phút sau, Lộc Minh Sâm mới chịu buông Tô Nhuyễn ra.
Tô Nhuyễn đẩy nhẹ lồng n.g.ự.c anh, đứng thẳng dậy. Cuốn sách cô vẫn luôn ôm chặt trong lòng cũng để lộ ra. Tuy trời đã ngả màu chạng vạng, nhưng Tô Nhuyễn vẫn trông thấy rõ mồn một cái tên trên bìa sách.
Để ý tới ánh mắt của cô, Lộc Minh Sâm khẽ cười nói: “Không phải em từng nói, sống chung với người học tâm lý học sẽ dễ chịu hơn nhiều sao? Thế nên anh cũng dành thời gian tìm hiểu một chút.”
Tô Nhuyễn nghe xong thì không khỏi nghẹn lời, học hỏi sao? Thà nói là anh muốn chọc tức bác sĩ Ôn, cô còn tin tưởng hơn. À, mà cũng có thể là muốn làm ra vẻ bảnh bao để hấp dẫn các cô nữ sinh nữa.
Tuy vậy, cô cũng chẳng định nói thêm gì nữa, bởi cô vẫn nhớ rõ mục đích mình tới đây hôm nay. Cô lấy ra hai trăm đồng tiền mặt từ trong túi áo, đưa cho Lộc Minh Sâm: “Anh lại bày trò gì nữa vậy? Khoản tiền trợ cấp tháng trước của anh vẫn chưa đưa cho em đâu đấy.”
Lộc Minh Sâm chỉ rút lấy năm mươi đồng, nghe cô nói vậy, anh bật cười thành tiếng: “Em còn nhớ rõ cả ngày anh được phát tiền trợ cấp nữa sao?”
“Tháng trước anh không về quân khu, nên vẫn chưa nhận được tiền trợ cấp. Đợi khi nào về quân khu lĩnh về, anh sẽ đưa cho em sau.”
Tô Nhuyễn nghe vậy thì nghẹn lại một chút: “Em không cần đâu, sau này anh tự giữ lấy mà chi tiêu.”
Lộc Minh Sâm nói: “Anh tự giữ chẳng hiểu sao cứ giữ tiền là y như rằng chẳng bao giờ còn lại xu nào cả. Hay là mỗi khi chi tiêu khoản gì, anh sẽ báo cáo lại với em có được không?”
Nhìn đôi mắt anh bỗng sáng rực lên, Tô Nhuyễn bất chợt khẽ thở dài: “Minh Sâm, anh có thể cho em thêm chút thời gian được không?”
Lộc Minh Sâm hỏi ngay lập tức: “Em cần bao lâu cơ?”
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, Tô Nhuyễn ngờ rằng Lộc Minh Sâm đã nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng mình. Cô khẽ rũ mi mắt xuống, đang phân vân không biết nên nói bao lâu thì mới phải lẽ, lại nghe thấy anh nói trước: “Được rồi, dù sao cũng là chuyện đại sự cả đời, có phải chờ đợi cả đời cũng chẳng sao.”
Tô Nhuyễn thầm thở dài một tiếng. Tuổi trẻ đúng là khác biệt, thật quá ngây thơ rồi, tình yêu đâu có dài lâu đến thế.
Có điều cô cũng biết, khi tình cảm nồng nàn nhất này có nói gì cũng uổng phí, tình cảm đã chiếm thế chủ đạo khiến mọi người thật sự tin rằng hai người sẽ hạnh phúc cả đời, cho nên cô không muốn nói thêm nữa. Thôi thì cứ để thời gian trả lời vậy.
Dù sao kỳ tập quân sự cũng sắp kết thúc rồi. Sau khi anh ấy về lại trường, hai người ít gặp mặt, tình cảm có lẽ sẽ dần phai nhạt rồi đi vào quên lãng.