Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 321: Lộc Minh Sâm bị tố cáo (3)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Cao Phong mở miệng: “ Tôi nói này, với năng lực lý giải như thế, làm sao cậu có thể thi đỗ đại học Yến Kinh được? Được rồi, tôi nói thẳng cho cậu nghe nhé, cậu có muốn cung cấp chứng cứ giáo quan Lộc quyến rũ nữ sinh không? Nếu có, tôi lập tức gọi điện thoại cho ủy ban kỷ luật của trường tới đón cậu về làm chứng.”

Phong Cảnh Diệp đưa mắt nhìn Trương Thi Thi, cô bạn mím chặt môi, không nói lời nào.

Giáo quan Tôn Siêu bật cười khẩy: "Thật nực cười làm sao, một Lộc Minh Sâm đường đường là thế, lại có thể thất thế trong tay đám tiểu nhân như các người."

Phong Cảnh Diệp và Trương Thi Thi không ngờ giáo quan Tôn lại nói thẳng toẹt đến thế, sắc mặt cả hai tái mét. Các bạn học khác cũng ngớ người, nhìn nhau đầy bàng hoàng.

Giáo quan Tôn chẳng màng đến những suy tính trong đầu họ, ánh mắt sắc như d.a.o đảo qua từng người: "Các cô cậu có biết cậu ta, Lộc Minh Sâm, là người như thế nào không?"

Phong Cảnh Diệp lạnh mặt cố vớt vát thể diện cho mình: "Chẳng lẽ anh ta có bối cảnh gì đó khó lường sao?"

Giáo quan Tôn Siêu không thèm liếc anh ta một cái, nói thẳng: "Người bình thường tham gia quân ngũ, phải sau ba năm biểu hiện xuất sắc mới được đề bạt lên sĩ quan. Từ sĩ quan muốn lên cấp úy, cơ hội vô cùng mong manh, chỉ có vài người ít ỏi có thể thăng cấp, nhanh nhất cũng phải bốn đến năm năm."

Anh ta chỉ vào các giáo quan đang đứng trên sân thể dục, nói: "Mà nhóm người đó, đều là những anh tài khắp nơi thi đỗ trường quân đội, sau bốn năm học ra trường trực tiếp trở thành quân úy, coi như cũng có cấp bậc rõ ràng."

Sinh viên bình thường vốn không hiểu biết nhiều về các cấp bậc quân hàm trong quân đội, nhưng ai cũng biết thi vào trường quân đội khó khăn đến nhường nào. Trong suy nghĩ của họ, một sĩ quan hai mươi mấy tuổi đã là ghê gớm lắm rồi.

Nghe giáo quan Tôn nói như vậy, bọn họ càng cảm thấy những người kia thật sự quá phi phàm.

Giáo quan Tôn Siêu nói tiếp: "Sinh viên học nghiên cứu sinh trường quân đội, bình thường khi tốt nghiệp đều mang quân hàm thượng úy."

"Năm nay giáo quan Lộc của các cô cậu vừa thi đỗ nghiên cứu sinh, các cô cậu đoán xem, hiện tại cậu ấy mang quân hàm cấp bậc nào?"

Triệu Yến Yến kinh ngạc thốt lên: "Giáo quan Lộc cũng là nghiên cứu sinh sao? Lợi hại thật đấy!"

Nghe cái giọng điệu đầy ẩn ý của giáo quan Tôn, Lý Quyên đánh bạo cất lời: "Quân hàm gì vậy ạ? Chẳng lẽ là Thiếu tá?"

Giáo quan Tôn Siêu không che giấu, nói thẳng: "Trung tá, hơn nữa khả năng rất nhanh sẽ lên cấp thượng tá. Các cô cậu có biết điều này có ý nghĩa gì không?"

"Dù thành tích có xuất sắc đến mấy, độ tuổi trung bình của một trung tá cũng phải trên dưới ba mươi lăm tuổi. Thế mà năm nay giáo quan Lộc của các cô cậu mới hai mươi lăm."

Giáo quan Tôn Siêu liếc mắt nhìn Phong Cảnh Diệp một cái đầy ẩn ý: "Cậu hỏi tôi cậu ấy có bối cảnh gì sao? Mười tám tuổi cậu ấy đã nhập học trường quân đội, tính đến nay là bảy năm. Cậu ấy từng ra chiến trường, từng lập chiến công hiển hách – đó chính là cái gọi là 'bối cảnh' của cậu ấy đấy!"

Giáo quan Tôn Siêu đảo mắt qua mọi người, vẻ mặt khinh thường: "Sở dĩ Lộc Minh Sâm phải đến đây huấn luyện các cô cậu, ấy là bởi năm ngoái, trong một nhiệm vụ, cậu ấy đã bị trọng thương, suýt chút nữa thì liệt cả người. Hiện tại, cậu ấy vẫn đang trong quá trình hồi phục đó thôi."

Sau những lời phơi bày đầy chấn động ấy, các sinh viên bỗng chốc lặng thinh. Họ chưa bao giờ ngờ tới, vị giáo quan Lộc mà họ chỉ mải mê ngắm nghía vẻ ngoài lại là một nhân vật đáng gờm đến thế.

Giáo quan Tôn Siêu nói tiếp: "Cho nên các cô cậu nên cảm thấy vinh hạnh đi. Các cô cậu có biết ngày thường những người được cậu ấy huấn luyện là ai không?" Anh ta chỉ vào các huấn luyện viên trên sân thể dục: "Những người đó đều không đủ tư cách, huống chi là các cô cậu!"

Sắc mặt Trương Thi Thi đã trắng bệch như tờ, cô ta vẫn cố giãy giụa trong tuyệt vọng: "Dù anh ta là anh hùng thật, nhưng việc quyến rũ nữ sinh vẫn là hành vi trái kỷ luật của quân đội!"

Giáo quan Tôn Siêu và Cao Phong nghe thấy câu ấy, sắc mặt như vừa nghe được chuyện gì đó nực cười đến không thể tin nổi.

Cao Phong nói: "Cô nói chắc chắn như vậy, hay là bây giờ tôi đưa cô đến ủy ban kiểm tra kỷ luật của chúng tôi để làm nhân chứng nhé?"

"Cô đây xem ra biết nhiều lắm nhỉ? Vậy cô có tường tận hậu quả của việc bôi nhọ quân nhân là như thế nào không?"

Trương Thi Thi mím chặt môi, không dám hé răng nửa lời, vẻ mặt hiện rõ vẻ chột dạ. Mọi người nhìn thấy cảnh ấy thì còn gì để chối cãi nữa, quả nhiên là đã bị Tô Nhuyễn nói trúng phóc.

Cao Phong cười khẩy: “Chuyện này đáng phải kể cho mọi người trong quân khu ta nghe mới được. Giáo quan Lộc của mấy cô mấy cậu nổi tiếng khắp quân khu là không gần nữ sắc, ngay cả hoa khôi đoàn văn công theo đuổi cậu ấy mấy năm trời vẫn chưa thành công, huống chi là mấy cô…”

Nói đến đây, anh ta bị Tôn Siêu ngầm thúc khuỷu tay một cái. Cao Phong liếc nhìn Tô Nhuyễn giữa đám đông, vội vàng sửa lời: “Có mấy ai bì kịp được cô ấy chứ?”

“Chính ủy của cậu ta đã phải mất bao nhiêu năm mới tìm được cho cậu ta một người vợ vừa xinh đẹp lại có thể quản lý được cậu ta đấy.”

Tô Nhuyễn trông rõ bọn họ đã liếc nhìn mình một cách đầy ẩn ý…

Đến nước này rồi mà còn nhất thiết phải nịnh hót đến vậy sao?

Tin tức chấn động đổ ập xuống, mọi người không nén nổi những tiếng xì xào bàn tán.

Thần tượng không chỉ không hề lung lay, mà còn xuất chúng đến thế, Triệu Yến Yến thực sự cảm động đến mức muốn rơi lệ: “Tớ đã bảo rồi mà, từ nay về sau, giáo quan Lộc chính là thần tượng đứng đầu trong lòng tớ, không gì có thể thay thế được.”

Lý Quyên khẽ hỏi: “Anh Phong… Thôi bỏ đi nhỉ?”

Lý Na cũng tiếp lời: “Đột nhiên thấy anh ta không còn đẹp trai nữa.”

Người bàn tán về Lộc Minh Sâm không ít, nhưng người khinh bỉ Trương Thi Thi còn nhiều hơn. Vốn dĩ đám nam sinh không rõ tình hình lắm, sau khi được phổ biến chuyện mấy hôm trước Trương Thi Thi định chen chân vào mối quan hệ của người khác nhưng lại bị giáo quan Lộc làm cho mất mặt, lập tức cảm thấy cô gái này đáng sợ, cô ta không chiếm được nên định hủy diại sao?

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 321: Lộc Minh Sâm bị tố cáo (3)