“Được rồi, huấn luyện thêm một tiếng nữa, có lẽ là đã có kết quả điều tra rồi.” Giáo quan Tôn quét mắt nhìn Trương Thi Thi và Phong Cảnh Diệp: “Điều tra người khác thì có chút phiền phức, điều tra giáo quan Lộc của mấy cô mấy cậu thì quá đơn giản.”
Sắc mặt hai người kia đều không được tốt lắm, đặc biệt là Trương Thi Thi, dáng vẻ lung lay như sắp ngã quỵ.
Quả nhiên, buổi chiều Lộc Minh Sâm đã trở lại, anh vừa đi đến cửa sân thể dục, Tôn Siêu và Cao Phong đang ở lại hóng chuyện lập tức nghiêm trang chào quân lễ với anh: “Chào thủ trưởng!”
Lộc Minh Sâm liếc hai người bọn họ: “Uống nhầm thuốc à?”
Cao Phong nhỏ giọng nói: “Nói thế là để cậu thêm phần uy phong đấy. Để chị dâu biết, cậu không chỉ đẹp trai, còn có năng lực, sau này một lòng một dạ đi theo cậu.”
Tôn Siêu nói: “Cậu xem ánh mắt chị dâu nhìn cậu kìa, có thể coi như đã lập công chuộc lỗi chưa?”
Lộc Minh Sâm quay đầu, liếc mắt một cái đã trông thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Tô Nhuyễn, khóe miệng vô thức cong lên: “Được rồi, tha cho các cậu.”
Khi anh đi về phía đội ngũ, các bạn học đều vỗ tay nhiệt liệt, hoan nghênh anh trở lại, trong mắt đều tràn đầy kính ý.
Ngực Tô Nhuyễn cũng mơ hồ nóng lên, đời trước cô từng nghe rất nhiều giai thoại về anh, nhưng những giai thoại đó đều tồn tại trong trí nhớ người khác. Bây giờ cô được tận mắt nhìn anh, tìm hiểu về anh, cũng cảm thấy tự hào và vinh hạnh khôn xiết.
Sau đó các bạn học tập luyện chăm chỉ khác hẳn ngày thường, tin tức lan truyền, bạn học đội ngũ khác đều ghen tị đến phát điên, sau khi được giáo quan Tôn phổ biến tin tức, bọn họ vô cùng rõ ràng, nếu như Lộc Minh Sâm không bị thương, có lẽ cả đời bọn họ đều không tiếp xúc được với một người xuất chúng như vậy, cho nên cực kỳ quý trọng khoảng thời gian này.
Có điều, rõ ràng là Lộc Minh Sâm lại kéo giãn khoảng cách với bọn họ, ngoài huấn luyện ra, gần như anh không hề hàn huyên thêm một câu, giống như tính tình vốn dĩ đã lạnh nhạt, giờ lại càng kiệm lời hơn nhiều.
Sau buổi lễ tổng duyệt, kỳ huấn luyện quân sự cũng chính thức khép lại. Trong buổi liên hoan chia tay, anh vẫn giữ vẻ hờ hững, chỉ chào tạm biệt mọi người một cách khách sáo, rồi dẫn theo đội ngũ huấn luyện viên rời đi.
Triệu Yến Yến tỏ vẻ vô cùng thất vọng: “Tất cả là tại con nhỏ Trương Thi Thi đó, đúng là hâm dở!”
Sau buổi trưa Lộc Minh Sâm trở về, Trương Thi Thi đã biến mất. Hôm sau cô ta xuất hiện trở lại với đôi mắt sưng húp vì khóc, nhìn thấy cảnh tượng ấy, không ai còn nghi ngờ gì nữa, mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Mặc dù nhà trường nể tình cô ta là lần đầu vi phạm, không có hình thức xử lý nào, song các bạn học vẫn tự giác xa lánh.
Lý Na nói: “Người như vậy thật đáng sợ. Cô ta nói xấu bạn gái của huấn luyện viên, huấn luyện viên chỉ phản bác lại vài câu mà đã đi tố cáo, còn muốn người ta bị tước quân tịch gì đó.”
Lý Quyên lắc đầu: “Ai mà dám dây vào cô ta nữa.”
Cứ thế, Trương Thi Thi bị mọi người cô lập, từ đó về sau đành ngậm bồ hòn làm ngọt, kín tiếng hơn rất nhiều.
Nhưng cũng chính vì chuyện của cô ta, sự tiếc nuối vẫn còn đó, dù kỳ huấn luyện quân sự đã kết thúc, Lộc Minh Sâm vẫn được các bạn học ghi nhớ mãi không quên.
Có điều, lý do Lộc Minh Sâm giữ thái độ lạnh nhạt lại hoàn toàn khác những gì mọi người vẫn nghĩ. Bị tố cáo là vì anh quá khinh suất, sau khi nghiêm túc suy xét lại, anh sợ sẽ mang đến phiền toái cho Tô Nhuyễn, nên mới đành ngoan ngoãn giữ phép tắc như vậy.
Còn về buổi tiễn đưa, nghĩ đến sau này không còn cơ hội gặp Tô Nhuyễn mỗi ngày, đương nhiên anh chẳng thể vui vẻ nổi.
Trước đây, anh từng cho rằng việc gặp mặt mỗi ngày mà không thể chạm vào cô thật quá tra tấn. Nhưng sau khi trở lại trường học, anh mới nhận ra, việc không thể gặp cô còn giày vò hơn gấp bội.
Để mau chóng gỡ bỏ nút thắt trong lòng Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm vừa về đã lập tức hành động.
Anh gọi một cuộc điện thoại cho Đinh Lâu: “Điều tra đến đâu rồi?”
Giọng bên kia có chút khàn khàn: “Đã điều tra xong. Không biết Tô Thanh Thanh đã thuyết phục người nhà họ Hoắc thế nào, họ đã thế chấp nhà cửa, vay mượn một khoản không nhỏ, rồi kéo nhau lên thành phố Yến Kinh buôn bán mưu sinh.”
Vay tiền sao? Lộc Minh Sâm chợt nghĩ tới điều gì đó: “Vay khi nào?”
“Ngay tháng trước, ba vạn tệ.”
Tô Thanh Thanh không phải người trầm ổn. Khi mua cổ phiếu cô ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện vay tiền, sao đột nhiên lần này lại khác?
Có lẽ là sau khi dò hỏi về Tô Nhuyễn, biết được chuyện Tô Nhuyễn vay tiền bao thầu công trình, cô ta cũng học theo.
Qua đó có thể thấy được, có lẽ kiếp trước, Tô Thanh Thanh và Tô Nhuyễn còn kém xa nhau về tầm nhìn.
Ở đầu dây bên kia, Đinh Lâu nói tiếp: “Hiện tại bọn họ đã thuê lại một cửa hàng trên đường Giải Phóng, định bán quần áo. Mẹ của Hoắc Hướng Dương và em gái anh ta ở lại với Tô Thanh Thanh, còn Hoắc Hướng Dương thì dẫn theo một cô gái tên Tiểu Liên xuống phía Nam để nhập hàng rồi.”
Nhớ tới Tô Nhuyễn luôn xa lánh chuyện tình ái nam nữ, Lộc Minh Sâm nheo mắt: “Chú ý mối quan hệ giữa Hoắc Hướng Dương và cô Tiểu Liên, cùng với những người anh ta giao du nữa.”
Đinh Lâu sững sờ một lát, rồi đáp: “Rõ ạ.”
Cúp điện thoại, Lộc Minh Sâm lại bấm một dãy số khác, anh muốn biết chuyện đời trước của Tô Nhuyễn.
Nhận được điện thoại của Lộc Minh Sâm, Tô Thanh Thanh mừng rỡ khôn xiết. Cô ta vẫn luôn đinh ninh rằng Lộc Minh Sâm sẽ nhanh chóng liên lạc với mình, kết quả chờ mãi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, khiến cô ta cho rằng phải đợi đến cuối năm sau khi ông cụ Lộc qua đời mới có tiến triển.
Ngoài ra, cô ta còn lo lắng trong khoảng thời gian đó Tô Nhuyễn sẽ tranh thủ gây chuyện. Bây giờ nghĩ lại, loại người tàn nhẫn có thù tất báo như Lộc Minh Sâm, xử lý Tô Nhuyễn chắc chắn dễ như trở bàn tay.
Giờ này, cô ta chỉ sợ Tô Nhuyễn đã hoang mang rối loạn lắm rồi.
Tô Thanh Thanh vừa hát lẩm nhẩm, vừa trau chuốt trang điểm thật tỉ mỉ, trong đầu ngầm soạn sẵn một vở diễn, tính toán kỹ lưỡng mục đích Lộc Minh Sâm tới tìm mình.
Lần này không thể chỉ nói chuyện về Tô Nhuyễn, cô ta có thể để lộ thêm một vài tin tức có giá trị. Lộc Minh Sâm có tiền bạc dư dả, chỉ cần rót vào tay cô ta một ít vốn, ắt sẽ sinh lời gấp mấy lần.
Đợi khi lấy được tín nhiệm của Lộc Minh Sâm rồi, Lộc Minh Sâm ở bộ đội không thể thường xuyên ra ngoài, cô ta sẽ quản lý tài sản giúp đối phương, lại còn có thể dựa vào quan hệ với quân đội… Đời này, chắc chắn cô ta sẽ vẻ vang hơn Tô Nhuyễn gấp bội!