Thấy Tô Nhuyễn đăm chiêu, Lộc Minh Sâm không khỏi nhíu mày. “Anh đã tìm được người cho em rồi, vậy em còn sầu muộn chuyện gì nữa đây?”
Tô Nhuyễn thầm nghĩ: Sầu vì anh chứ sầu gì!
Đáng tiếc là cô nào có thể nói ra, đành thuận miệng nói đại: “Sầu vì chuyện tiền nong thôi, phải nuôi ngần ấy con người mà anh.”
Lộc Minh Sâm nghe vậy, khẽ nhướn mày: “Anh cứ tưởng là chuyện gì to tát lắm cơ chứ.”
Tô Nhuyễn lườm anh một cái, cái giọng điệu này, ai không biết lại còn tưởng anh ấy giàu có lắm đấy chứ!
Ngay sau đó, cô lại thấy anh thong thả móc ra một cuốn sổ tiết kiệm từ trong túi áo, đẩy nhẹ sang phía cô.
Tô Nhuyễn cứ ngỡ đó là tiền trợ cấp hay tiền thưởng gì đó, hình như trước đó anh từng lập công lớn nên được khen thưởng. Cô xua tay: “Không cần đâu. Chút tiền ấy anh cứ giữ lấy đi, còn chưa đủ nhét kẽ răng đâu.”
Nói tới đây, Tô Nhuyễn chợt nhớ ra chuyện khác. Cô quay người định đi lấy ví tiền của mình, đoạn dặn dò: “Sau này tiền trợ cấp của anh thì anh cứ tự mình giữ lấy, em lo toan việc xưởng đã đủ mệt rồi, nào có sức mà cáng đáng cả khoản tiền của anh nữa.”
Lộc Minh Sâm khẽ tặc lưỡi. Anh thừa biết cô làm thế là muốn phân rõ ranh giới với mình. Anh vươn tay giữ cô lại, nhét thẳng cuốn sổ tiết kiệm vào tay cô, nói giọng ra chiều bất mãn: “Em xem thường anh quá rồi đấy, có phải không? Cứ nhìn xem trước đã rồi hẵng buông lời chê bai.”
Nhìn sắc mặt có vẻ khó chịu của anh, Tô Nhuyễn chần chừ mở cuốn sổ tiết kiệm ra. Vừa nhìn thấy trên đó là một chuỗi dài những con số không, cô lập tức ngây người cả ra, kinh ngạc hỏi: “Anh… anh lấy đâu ra nhiều tiền đến thế này?”
Trong sổ vậy mà có đến tận ba vạn đồng! Đối với Lộc Minh Sâm mà nói, đây tuyệt nhiên không phải là một con số nhỏ chút nào.
Lộc Minh Sâm khẽ giải thích, giọng hơi trầm xuống: “Anh bán mấy con cá vàng nhỏ mà ông ngoại để lại.” Nói đến đây, anh rũ mắt nhìn xuống, rõ ràng là tâm trạng chẳng tốt chút nào.
Tô Nhuyễn nhíu mày lo lắng: “Sao đang yên đang lành, anh lại bán mấy thứ đó đi làm gì vậy?”
Cô vội vàng đẩy cuốn sổ tiết kiệm lại cho anh: “Vừa rồi em chỉ nói đùa thôi mà, cuối năm nay em sẽ có tiền rồi. Anh mau đi chuộc lại đi, bây giờ liệu có còn kịp không?”
Lộc Minh Sâm không nhận, chỉ uể oải dựa lưng vào bàn, ánh mắt mơ màng như đang nhớ lại điều gì đó. Giọng anh trầm buồn: “Thật ra, anh vẫn luôn chán ghét mấy thứ đồ đó.”
“Anh vẫn luôn nghĩ rằng, giá như không có mấy thứ đó, có lẽ Lộc Trường Hà đã không vì muốn chiếm đoạt mà cố tình kéo dài thời gian, hại c.h.ế.t mẹ anh …”
Tô Nhuyễn trầm ngâm. Cô không ngờ trong lòng anh lại chất chứa những suy nghĩ nghiệt ngã đến vậy. Khó trách kiếp trước, mãi đến lúc hy sinh, anh mới động chạm đến mấy thứ đồ này, rồi cơ bản là đều đem đi quyên góp hết. Hóa ra không phải chỉ vì anh không muốn để lại đồ cho nhà họ Lộc, mà còn vì nỗi ám ảnh sâu sắc hơn.
Nhìn dáng vẻ ủ rũ tiều tụy của Lộc Minh Sâm, cô bỗng nhiên chẳng biết nên nói lời gì cho phải. Vào giây phút này, dường như mọi ngôn từ đều trở nên vô lực, có lẽ một cái ôm sẽ là điều an ủi tốt nhất, nhưng mà…
Sau một hồi do dự thật lâu, cuối cùng Tô Nhuyễn vẫn không nhúc nhích. Lộc Minh Sâm khẽ nâng mí mắt lên, giọng u buồn hỏi: “Em không định an ủi anh một chút nào sao?”
Tô Nhuyễn còn chưa kịp phản ứng, Lộc Minh Sâm đã ra vẻ “trời không chịu đất, đất phải chịu trời” mà cúi người xuống, vươn tay ôm chặt lấy cô. Anh ấm ức nói, giọng như trách móc: “Nếu là trước đây, em sẽ chẳng ngần ngại mà ôm anh một cái rồi.”
Tô Nhuyễn chỉ biết cứng họng: “…”
Tô Nhuyễn vươn tay đẩy anh ra, cáu kỉnh mắng: "Thế ra anh lừa dối em đúng không? Lại lấy chuyện này ra đùa giỡn, anh bị làm sao vậy chứ?"
Lộc Minh Sâm nắm lấy cổ tay cô, thở dài: "Không lừa em đâu. Trước ngày hôm nay, anh chưa từng nghĩ tới chuyện động đến những thứ đó."
Tô Nhuyễn ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của anh, trong lòng khẽ giật mình.
Lộc Minh Sâm lại nói tiếp: " Nhưng hôm nay anh đã suy nghĩ kỹ càng rồi, chúng quả thực là của cải quý giá ông ngoại để lại cho anh."
"Với cách hành xử của nhà họ Lộc khi ấy, dù không có số tiền này, chỉ riêng tiền bồi thường của cha anh cũng đủ để bọn họ đưa ra quyết định tương tự."
"Hơn nữa, sự tồn tại của những thứ này, ít nhất vẫn luôn khiến nhà họ Lộc phải để mắt, theo một cách nào đó cũng đã bảo vệ anh, cuối cùng còn giúp anh tiện bề báo thù."
"Hiện tại, chúng lại có thể giúp anh bảo vệ những người anh muốn bảo vệ." Lộc Minh Sâm xoa đầu Tô Nhuyễn, nghiêm túc nói: "Nhuyễn Nhuyễn, bây giờ anh cảm thấy rất may mắn vì ông ngoại đã để lại cho anh những thứ này."
"Anh vốn là kẻ không giỏi làm ăn, nhưng đời trước em đã thành công như vậy, anh không muốn em phải chịu thiệt thòi."
"Cho nên anh đưa những thứ này cho em. Nghe Tô Thanh Thanh nói đời trước em sống vất vả, những của cải này cũng đủ để em an nhàn cả đời rồi, vậy đời này em cứ sống cho thanh thản đi."
"Nếu em thích mở công ty, vậy cứ từ từ mà làm ăn. Có số vốn này, em có thể coi đó như một niềm vui tiêu khiển, không cần phải buồn rầu hay lo âu, không cần mệt nhọc như đời trước, sống thọ đến trăm tuổi, được không em?"
Tô Nhuyễn vô thức cắn môi dưới, nghẹn ngào cảm động đến ứ nước mắt.
Đời trước, mẹ chồng cô Hoắc chưa bao giờ hài lòng về cô. Tự mình mở cửa hàng, cô bị ốm cũng không dám nghỉ ngơi lấy một ngày.
Bề ngoài, mẹ chồng cô Hoắc luôn tỏ ra hiểu chuyện, biết điều, nhưng hễ cô mua một thang thuốc là bà lại nói với mọi người, rằng bà không tiếc tiền bạc, sức khỏe quan trọng hơn tất thảy, nhưng thực chất lại là ngầm ám chỉ cô ốm yếu, không chịu được vất vả.
Sau vài lần như vậy, cứ như thể cô bị ốm cũng là cái tội.
Còn Hoắc Hướng Dương, anh ta chỉ biết nói lời đường mật từ đầu đến cuối, rằng sẽ không để cô mệt mỏi. Thế nhưng, cô vừa buông lỏng tay một chút, anh ta đã lập tức nhét người thân vào công ty làm loạn, hoặc nhượng bộ mẹ chồng, khiến công ty tâm huyết của cô rơi vào cảnh tan nát.
Về sau, cô thật sự không dám nghỉ ngơi nữa. Cô muốn trả thù nhà họ Hoắc, tra tấn bọn họ, khiến bọn họ phải trả giá đắt. Bề ngoài nhìn như cô đã liệu định được mọi việc, nhưng thực tế chỉ mình cô biết, mỗi ngày đều như đi trên sợi dây mảnh, không đêm nào ngủ yên. Chỉ sợ một ngày nào đó chỉ cần sơ suất, sẽ bị nhà họ Hoắc phản công, rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Mỗi một phân tiền đều do cô dày công suy tính mà kiếm được. Mỗi người đưa tiền đến trước mặt cô, đều là vì muốn có lợi lộc lớn hơn.
Nhưng hiện tại, người đàn ông này đưa tiền đến trước mặt cô, chỉ vì muốn cô được sống an nhàn, muốn cô không phải mệt mỏi, gỡ bỏ bao muộn phiền trong lòng cô…
Tay Lộc Minh Sâm khẽ dùng sức, Tô Nhuyễn thuận theo dựa vào vai anh. Chưa bao giờ cô cảm thấy vững lòng như lúc này.
Cứ như thể cô có thể đường đường chính chính hưởng thụ tất cả. Dù có vấp ngã, cũng sẽ có người đứng sau chống đỡ cho cô, cô sẽ không phải gánh chịu bất kỳ hậu quả nào đáng sợ.