Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 330: Biết quản lý tài chính rồi

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Không biết đã qua bao lâu, chiều dần buông. Lộc Minh Sâm lẳng lặng ôm cô, khe khẽ nói: "Muốn tắm không em? Để anh đun nước cho em nhé."

Tắm rửa xong, cô có thể nghỉ ngơi rồi.

Nào ngờ Tô Nhuyễn lại đứng dậy: "Em phải về trường học."

Lộc Minh Sâm giật mình: “Bây giờ ư?” Không khí đang tốt như vậy, lòng cô gái này sao mà sắt đá thế không biết!

Tô Nhuyễn ôn tồn giải thích: “Tuy nhà trường không cấm sinh viên ra ngoài vào ngày thường, nhưng năm đầu tiên không cho phép ở lại ngoài trường, có khi còn bị kiểm tra đột xuất đấy.”

Thấy Lộc Minh Sâm cứng đờ, Tô Nhuyễn nhướng mày trêu chọc: “Lầm to rồi chứ gì? Giờ có muốn lấy lại sổ tiết kiệm không?”

Thế mà Lộc Minh Sâm vẫn thật thà đưa tay ra: “Dù sao vẫn chưa tìm được người, đến kỳ nghỉ đông, anh lại đưa cho em.”

Tô Nhuyễn làm bộ muốn đưa trả cuốn sổ tiết kiệm, quả nhiên Lộc Minh Sâm lập tức rụt tay lại: “Được rồi, đến kỳ nghỉ đông, anh lại tính đưa em một cuốn khác.”

Tô Nhuyễn sửng sốt: “Vẫn còn ư?”

Lộc Minh Sâm đáp: “Tổng cộng bán được mười vạn đồng, số còn lại anh đã nhờ người quen mua cổ phiếu giúp rồi.”

Tô Nhuyễn bật cười: “Ai dè anh chàng này cũng biết tính toán làm ăn rồi đấy chứ.”

Mà nói đi cũng phải nói lại, anh ấy làm thế đúng là có lý. Tô Nhuyễn trầm ngâm một lát, lại đưa sổ tiết kiệm cho anh: “Số tiền này anh cũng đầu tư vào đi.”

“Dù sao tạm thời vẫn chưa dùng đến, để chỗ em cũng chẳng có ích gì, chi bằng lấy ra kiếm thêm chút lời.”

Từ năm nay đến tháng Hai năm sau, thị trường không bị giới hạn mức trần tăng trưởng, chính là cơ hội ngàn vàng để đầu tư vào cổ phiếu. Đợi đến giữa tháng Năm năm sau, muốn mua cổ phiếu phải có giấy chứng nhận, bốc thăm may rủi gì đó, lúc ấy mới thực sự phiền hà.

Nghe cô nói vậy, Lộc Minh Sâm không còn băn khoăn nữa, nhận lấy cuốn sổ tiết kiệm, định ngày mai sẽ nhờ Đinh Lâu gửi tiền giúp.

Hiện tại anh cảm thấy trong lòng hơi nóng ruột, mơ hồ một nỗi bất an. Trước kia anh chỉ nghĩ tích cóp tiền trợ cấp của mình, cộng thêm thi thoảng còn có tiền thưởng, là có thể sống đủ ăn đủ mặc rồi. Nhưng sau khi nghe Tô Thanh Thanh kể về cuộc sống của Tô Nhuyễn đời trước, anh cảm thấy muốn lo cho Tô Nhuyễn được tươm tất, nhất định phải kiếm thêm thật nhiều tiền nữa mới xuể.

Ít nhất thì cuộc sống vật chất không thể nào thua kém kiếp trước của cô ấy được.

Tô Nhuyễn e anh làm bừa: “Bán cá vàng thì được, còn những món đồ khác như đồ cổ thì đừng có tùy tiện bán đi, mấy thứ đó càng để lâu càng thêm giá trị.”

Lộc Minh Sâm khiêm tốn lắng nghe và ghi nhớ.

Việc tìm thợ giao cho Lộc Minh Sâm lo liệu, còn Tô Nhuyễn chỉ cần lên kế hoạch và quy tắc cho xưởng may mini.

Hai ngày sau, đúng vào thứ Bảy, sáng sớm cô đã mang chiếc máy may về tứ hợp viện. Lúc ấy, Hoàng Tiểu Thảo đang ngồi bên chiếc máy may của dì Phúc, hí húi làm dây buộc tóc.

Có lẽ trước đây cô chưa từng đụng đến, nên vẫn còn dè dặt, cẩn thận, nhưng những đường kim mũi chỉ đã đều tăm tắp, đâu ra đấy rồi.

Dì Phúc tấm tắc khen: “Tiểu Thảo khéo tay ghê, lần sau đi họp chợ, chúng ta có thể bán được nhiều hàng hơn nữa rồi.”

Tô Nhuyễn nhìn mấy cái dây buộc tóc cô ấy dùng máy may làm ra, nói: “Không thành vấn đề gì cả, hôm nay chúng ta sẽ ký hợp đồng, coi như chính thức vào làm việc nhé.”

Hoàng Tiểu Thảo mừng ra mặt, đời cô gắn với đồng ruộng, đây là lần đầu tiên được coi là “công nhân”, dẫu cho cô ấy không hề biết chữ.

May mắn là bản hợp đồng Tô Nhuyễn soạn ra không quá phức tạp, cô đọc rõ ràng từng điều một cho Tiểu Thảo nghe. Phần quan trọng nhất, đương nhiên là về mức lương và nội dung công việc của cô ấy.

“Vì được bao ăn ở, nên tiền công sẽ thấp một chút, mỗi tháng ba mươi đồng, nhưng phải làm được một ngàn chiếc dây buộc tóc. Sau một ngàn chiếc, mỗi chiếc đơn giản sẽ tính thêm hai phân tiền, chiếc phức tạp ba phân tiền…” Ngoài ra, còn có vòng tay, hoa tai, lắc chân, rồi dây buộc tóc cho trẻ con, kẹp tóc và một vài món trang sức nhỏ xinh khác. Tất cả đều là những thứ tối qua cô đã ngồi chỉnh sửa lại, dựa vào độ khó mà định mức tiền công.

ấy vậy mà mấy thứ đó thì chưa cần gấp gáp, đợi khi tìm được thêm người rồi chúng ta hãy bàn đến.

Về khoản tiền công, Tô Nhuyễn không hề đưa ra bất kỳ ưu đãi nào đặc biệt, hoàn toàn dựa trên giá trị của thị trường lúc bấy giờ.

Đây là bài học cực kỳ quan trọng mà nhà họ Hoắc ở kiếp trước đã dạy cho cô: trong công việc, không được xét đến quan hệ bạn bè thân thích, cha mẹ ruột cũng phải đối xử theo phép tắc công bằng. Nếu muốn trợ cấp thêm thì phải làm lén lút, bằng không sẽ khiến cả cơ quan, công ty rối loạn.

Thế nhưng, Hoàng Tiểu Thảo giờ đây đã vô cùng thỏa mãn. Dưới sự giúp đỡ của dì Phúc, cô ấy bấm đầu ngón tay tính toán một lúc lâu, phát hiện ra chỉ cần mình chăm chỉ, cần mẫn một chút, mỗi tháng có thể kiếm được hơn ba trăm đồng. Số tiền này gần gấp đôi khoản trợ cấp mà Triệu Lôi từng có trước kia.

Cô ấy kích động đến đỏ mặt, nói: “Em sẽ làm việc chăm chỉ ạ!”

Tô Nhuyễn bật cười: “Ở đây còn một phần hợp đồng bán thời gian nữa.”

“Có thể giao cho Triệu Lôi nhà cô, tạm thời không có lương cố định, chỉ tính theo sản phẩm thôi.”

Dây buộc tóc thì Hoàng Tiểu Thảo làm là đủ rồi, nhưng những món đồ khác vẫn cần phải sản xuất thêm. Hoa tai, vòng cổ Tô Nhuyễn định tự mình làm, còn lắc tay hay những thứ tương tự có thể giao cho Triệu Lôi.

Hiện giờ Triệu Lôi chủ yếu chỉ cần dưỡng thương chân, những vết thương khác đều không đáng kể. Tô Nhuyễn chưa quên anh ta có một đôi tay rất khéo léo, hoàn toàn có thể sử dụng. Điều này cũng giúp anh ta tránh suy nghĩ miên man trong lúc dưỡng bệnh.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 330: Biết quản lý tài chính rồi