Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 331: Lộc Minh Sâm giục cô nghỉ ngơi

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Hôm nay Hoàng Tiểu Thảo cũng định tới bệnh viện chia sẻ niềm vui với Triệu Lôi, Tô Nhuyễn liền mang theo hợp đồng, hàng mẫu và nguyên liệu đi cùng cô ấy.

Tất nhiên Triệu Lôi rất sẵn lòng rồi. Với anh ta mà nói, một tương lai mờ mịt còn đáng sợ hơn việc mất một bên chân. Việc có thể khẳng định bản thân vẫn hữu dụng, vẫn có thể kiếm việc nuôi gia đình, chính là liều thuốc tinh thần quý giá nhất đối với anh ta lúc này.

Sau khi dàn xếp ổn thỏa, Tô Nhuyễn và Hoàng Tiểu Thảo lại trở về tứ hợp viện. Lúc cô đang đóng gói một chút nguyên liệu và dụng cụ làm đồ trang sức định mang về trường học, thì vừa hay gặp Lộc Minh Sâm trở về.

Dễ nhận ra anh vừa làm xong chuyện gì đó, có vẻ vội vã về nhà. Trông thấy Tô Nhuyễn, anh nhẹ nhàng thở ra: “May quá, suýt chút nữa là không gặp được em rồi.”

Tô Nhuyễn còn tưởng anh có việc gì muốn tìm cô, kết quả anh chỉ nhận lấy chiếc cặp sách trong tay cô, đòi đưa cô về trường học.

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, nhưng cũng biết không thể lay chuyển ý anh, chỉ đành nghe theo.

Lộc Minh Sâm nhấc cặp sách lên, tò mò hỏi: “Em mang theo thứ gì thế?”

“Tài liệu làm đồ trang sức.” Tô Nhuyễn nói về kế hoạch của mình và những sắp xếp trong hôm nay: “Tuần sau đi họp chợ, vẫn nên có nhiều chủng loại hơn một chút mới dễ bán.”

“Đáng tiếc hơi thiếu người làm, chỉ có hai người Hoàng Tiểu Thảo và Triệu Lôi, nên tạm thời chỉ có thể bán ở chợ phiên thôi.”

Lộc Minh Sâm nghi hoặc: “Ngoài chợ phiên ra còn có thể bán ở nơi khác sao?”

“Đương nhiên rồi chứ anh.” Tô Nhuyễn nói: “Nếu chỉ trông vào chợ phiên, có ngày c.h.ế.t đói đấy. Khu vực xung quanh cũng chỉ có bấy nhiêu người, bán một năm thì những ai muốn mua cũng đã mua cả rồi.”

“Tương lai có thể mở thêm cửa hàng, cũng có thể bán sỉ cho các tiểu thương khác. Đây là nguyên nhân vì sao em cần một người biết ăn nói, con đường tiêu thụ sau này phải dựa vào người đó để mở rộng.”

Nghe Tô Nhuyễn nói tới chuyện mở cửa hàng, trong mắt Lộc Minh Sâm hiện lên một tia đắc ý. Vì muốn tạo cho Tô Nhuyễn một niềm vui bất ngờ, anh chưa nói gì cả, chỉ hỏi: “Vậy nên em định tự mình làm hết chỗ này sao? Em còn phải đi học, có thể làm được bao nhiêu chứ?”

“Sáng dậy sớm làm một chút, hôm nào ít tiết học thì làm thêm một chút, buổi tối ngủ muộn một chút. Nói chung trong thời gian rảnh có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, thứ này hấp dẫn người mua hơn dây buộc tóc, bắt buộc phải có.”

Lộc Minh Sâm không mấy đồng tình: “Dậy sớm thì tốt, nhưng đừng thức quá khuya, e là có hại cho sức khỏe.”

Tô Nhuyễn bật cười: “Anh còn trẻ vậy mà sao lại nói chuyện cứ như các cụ trong làng thế?”

Lộc Minh Sâm không đôi co, chỉ ôn tồn nói: “Đợi thêm một thời gian nữa, hôm nào rảnh rỗi, anh sẽ đưa em đi khám sức khỏe tổng quát một lượt nhé.”

Tô Nhuyễn cảm thấy, kể từ khi biết chuyện kiếp trước cô mất sớm vì bệnh tật, Lộc Minh Sâm còn lo lắng cho cô hơn chính cô tự lo cho mình.

Mà thôi, đây cũng chẳng phải chuyện gì tệ hại, đời này cô cũng muốn sống khỏe sống thọ, bởi vậy không tiện chối từ: “Được thôi, đợi khi nào rảnh rỗi thì chúng ta đi.”

Đến trạm xe buýt, Lộc Minh Sâm tự động dừng lại, nói lời tạm biệt với Tô Nhuyễn. Thật ra, anh vẫn rất muốn đưa cô đến tận trường, nhưng biết chắc chắn Tô Nhuyễn sẽ nhất định từ chối.

Đương nhiên là Tô Nhuyễn sẽ từ chối rồi, mấy chiêu khoe người yêu của anh ta trong kỳ quân sự, cộng thêm những chuyện lùm xùm tiếp nối sau vụ Trương Thi Thi tố cáo, khiến Lộc Minh Sâm bây giờ vẫn là huyền thoại trong câu chuyện của đám tân sinh viên Sư phạm Yên Kinh, còn cô, người yêu anh ta, thì lại trở thành huyền thoại của những huyền thoại.

Trong cái thời đại mà điện thoại thông minh chưa ra đời, chẳng có đủ mọi thứ tin tức để thu hút sự chú ý, nên bất cứ chủ đề nho nhỏ nào cũng có thể trở thành chuyện bàn tán xôn xao.

Cũng như Trương Thi Thi ở phòng bên, cô ta đã trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt săm soi của cả trường rồi. Nghĩ đến cảnh tượng khó xử đó, Tô Nhuyễn khẽ rùng mình, cô chỉ muốn sống một cuộc đời sinh viên bình lặng mà thôi.

Cũng may là tuy Lộc Minh Sâm tiến công dồn dập, nhưng anh sẽ không làm ra chuyện gì khiến cô phải rơi vào rắc rối.

Tô Nhuyễn vừa thở phào nhẹ nhõm nghĩ như vậy xong, buổi tối, cô suýt nữa đã bị 'vả mặt' ngay lập tức.

Sau khi về ký túc xá, cô đặt chiếc bàn nhỏ trên giường, miệt mài làm mấy món đồ trang sức. Chăm chú bên chiếc đèn bàn, cô quên bẵng thời gian. Đến khi chiếc điện thoại chung trong ký túc xá reo lên, cô cũng chẳng để ý, dù sao ở cái tuổi xao động này, điện thoại ở ký túc xá nữ reo vào giờ đó là chuyện cơm bữa mà.

Triệu Yến Yến ở giường bên cạnh vươn tay nhấc máy: “Tô Nhuyễn, có người tìm cậu này.” Nói xong, cô ấy lấy làm lạ: “Sao tớ nghe giống giọng của giáo quan Lộc thế nhỉ?”

Tô Nhuyễn giật mình, vội vàng nhảy xuống giường, chạy đến nghe máy: “Alo, xin chào ạ.”

“Chào chị dâu!” Hai giọng nói đồng thanh vang lên khiến Tô Nhuyễn giật nảy mình, vội vàng úp ống nghe lại sợ bạn học trong ký túc xá nghe thấy. Có điều, không hiểu sao, Tô Nhuyễn lại cảm thấy giọng bọn họ có chút… ấm ức đến tội nghiệp.

“Chào các anh.” Tô Nhuyễn vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền đổi sang giọng Lộc Minh Sâm: “Em có phải vẫn đang miệt mài làm đồ trang sức không?”

Tô Nhuyễn hỏi ngược lại: “Có chuyện gì à?”

Lộc Minh Sâm nói: “Đã mười rưỡi rồi đó, mau đi rửa mặt rồi ngủ đi.”

Tô Nhuyễn á khẩu: “Anh gọi điện thoại chỉ vì chuyện cỏn con này thôi sao?”

Lộc Minh Sâm nói: “Chuyện này rất quan trọng. Người ta vẫn thường bảo, thức đêm sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ đấy.”

Không hiểu sao Tô Nhuyễn lại nhớ đến những người lớn tuổi hay cằn nhằn đám con cháu trong nhà: nào là ăn thức ăn chế biến sẵn dễ ung thư, thức đêm hại sức khỏe, rồi thì phải ăn đồ bổ linh tinh lang tang.

“Anh à, đừng có làm quá lên như vậy chứ, làm gì đến mức ấy.”

Lộc Minh Sâm nói: “Mấy món đồ trang sức đó mới chẳng cần phải cố sức đến mức ấy đâu.”

“Bây giờ em mau đi nghỉ ngơi, anh đảm bảo phiên chợ tới em sẽ có đủ hàng để bán, được không nào?”

Tô Nhuyễn cứ ngỡ mình nghe nhầm: “Anh nói cái gì cơ?”

Lộc Minh Sâm không lặp lại, chỉ gọn lỏn: “Đi ngủ.”

“Sau này, mỗi ngày anh đều gọi điện thoại đến kiểm tra. Nếu nghe bạn cùng phòng nói em chưa ngủ, anh sẽ trực tiếp báo cáo tên tuổi em lên cấp trên đấy.”

Tô Nhuyễn:…

Đúng là anh cao tay thật rồi.

Sau đó Lộc Minh Sâm quả nhiên nói được làm được, đúng mười rưỡi mỗi ngày đều sai Tôn Siêu hoặc Cao Phong gọi điện thoại tới, hỏi cô đã đi ngủ hay chưa, khiến các bạn học trong ký túc xá ai nấy đều cho rằng, nếu mười rưỡi mà chưa chui vào chăn thì đích thị là phạm lỗi lớn.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 331: Lộc Minh Sâm giục cô nghỉ ngơi