Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 333: Đối thủ cạnh tranh

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tô Nhuyễn không nói năng gì thêm, cầm mớ đồ Lộc Minh Sâm đã làm xong, cùng Triệu Lôi sắp xếp hàng hóa, chuẩn bị trước để ngày mai có thể mang ra bán ngay.

Khi cô làm xong, lại trông thấy Lộc Minh Sâm đang ngồi ở bàn làm việc, không biết đang làm gì đó.

Tô Nhuyễn đang định hỏi, thì anh đưa qua một chiếc lắc tay lấp lánh cho cô xem.

“Anh làm gì thế?” Mấy hạt nhựa pha lê riêng lẻ thì trông xinh xắn thật đấy, nhưng xâu nhiều như vậy thành một cái vòng, mắt Tô Nhuyễn sắp bị lóa cả lên.

Nhìn biểu cảm của cô, Lộc Minh Sâm chần chừ hỏi: “Khó coi à?”

“Xấu.” Tô Nhuyễn thẳng thắn phê bình gu thẩm mỹ có phần đơn giản của anh: “Mấy thứ này chỉ dùng để tô điểm thêm thôi, đừng phí hoài nguyên liệu, vốn dĩ cũng chẳng còn nhiều nhặn gì.”

Nói tới đây, Tô Nhuyễn lại đi kiểm tra lại một lượt số nguyên liệu. Khi đó cô mua mấy túi lớn thật ra chỉ định tự mình thong thả làm rồi bán, dùng một hai năm cũng chẳng đáng lo.

Nhưng bây giờ đã mở xưởng, mấy thứ ấy lại hơi ít.

Số nguyên liệu ấy là Lộc Minh Sâm từng đi mua cùng cô, thấy vậy liền hỏi: “Có cần mua thêm không? Anh có người bạn ở phương Nam, có thể tiện đường mang về giúp em.”

Tô Nhuyễn mừng rỡ khôn xiết: “Thật ư?”

Vốn dĩ cô đang định gọi điện thoại cho ông chủ bên kia, lúc ấy để đề phòng cô đã xin số điện thoại của ông chủ, ông chủ nói có thể gửi hàng bằng đường bưu điện.

Chỉ là không có người đến tận nơi xem xét thì vẫn e là người ta không coi trọng, nhỡ gửi toàn hàng kém chất lượng qua bưu điện, lúc ấy có kêu khổ cũng chẳng biết tìm ai. Nếu có người giúp đỡ thì còn gì bằng.

Tô Nhuyễn nhanh chóng lập một danh sách hàng hóa thật chi tiết. Giá cả cô cũng nắm sơ bộ rồi, còn đưa cả số điện thoại của chủ mối hàng cho Lộc Minh Sâm: “Nếu có thể hỗ trợ nhập hàng lâu dài, anh cứ trả thêm chút thù lao xứng đáng cho họ.”

Lộc Minh Sâm nghe vậy, suy nghĩ một lát: “Để anh hỏi mấy đồng chí chiến hữu bên phía đó xem, nhà ai có muốn nhận việc này không.”

Nghe Lộc Minh Sâm nói vậy, Tô Nhuyễn mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Vậy là, chuyện nguồn hàng cũng xem như đã tạm ổn.

Thời gian còn lại, cô trực tiếp dùng những chiếc móc câu Lộc Minh Sâm đã giúp uốn sẵn, làm thành mười mấy đôi khuyên tai cầu kỳ. Thấy trời đã ngả bóng chiều, cô mới vội vã quay về trường học.

Hôm sau, cô dậy rất sớm, từ trường học đi thẳng tới chợ. Lộc Minh Sâm và Triệu Lôi đã đợi sẵn ở đó.

Tô Nhuyễn lại chỉ dẫn Triệu Lôi cách sắp xếp hàng hóa. Đừng xem thường mấy chuyện nhỏ nhặt này, trong buôn bán, việc bày trí hàng hóa cũng là cả một nghệ thuật.

Triệu Lôi nghiêm túc ghi nhớ, Lộc Minh Sâm nghe xong, anh cũng nhíu mày. Nhìn biểu cảm của anh, Tô Nhuyễn hơi buồn cười: “Anh không cần nhớ đâu, chẳng phải anh còn việc cần giải quyết sao? Mau đi lo công việc của mình đi!”

Đúng là Lộc Minh Sâm có việc thật. Nếu không có gì ngoài ý muốn, chiều nay anh sẽ mang đến một điều bất ngờ thú vị cho Tô Nhuyễn.

Lộc Minh Sâm đi khỏi không lâu, khách đi chợ cũng tấp nập kéo đến. Tô Nhuyễn bật chiếc loa phóng thanh, phát lại lời rao hàng cô đã tự ghi âm trước đó. Ban đầu khi Triệu Lôi nghe thấy, vẻ mặt anh ta cũng ngạc nhiên hệt như Lục Thần Minh lần trước, hoàn toàn không thể hình dung nổi một cô sinh viên đại học lại có thể cất tiếng rao hàng giữa chốn chợ búa như vậy.

Nhìn cô cười tươi roi rói giúp khách đeo thử hàng, tận tình tư vấn kiểu dáng mà chẳng ngại phiền hà, ai dám nghĩ đến cô ấy chính là vợ của đoàn trưởng quân khu chứ?

Triệu Lôi hoàn toàn nể phục Tô Nhuyễn, nếu đổi lại là anh ta, chắc chắn anh ta không làm được.

Có điều nghĩ đến đứa con sắp chào đời của vợ mình, Triệu Lôi rất quý trọng cơ hội này, nghiêm túc ngồi bên cạnh nghe cách Tô Nhuyễn nói chuyện, cách cô ấy tư vấn cho khách.

Sau đó, Triệu Lôi mới ngộ ra một điều: dù khách hàng để ý món nào trên sạp, khi rời đi, họ gần như không bao giờ chỉ mua đúng món đó. Ví dụ như mua trang sức, bao giờ cũng tiện tay sắm thêm đôi ba chiếc dây buộc tóc.

Tô Nhuyễn dạy anh ta: “Đây là nguyên nhân vì sao gian hàng của chúng ta càng phong phú chủng loại mặt hàng, thì lại càng dễ bán. Nhiều khi, khách hàng đâu biết rõ mình cần gì. Nếu chúng ta khéo léo giới thiệu, họ có thể sẽ mua thêm vài món đó.”

Ban đầu Triệu Lôi còn nửa tin nửa ngờ, mãi cho đến khi ra ngoài tìm nhà vệ sinh, tình cờ bắt gặp một gian hàng khác cũng bán dây buộc tóc.

Nhìn qua, những chiếc dây buộc tóc ở gian hàng đó trông cũng khá tươm tất, thậm chí còn bán rẻ hơn Tô Nhuyễn một hào, nhưng vẫn ít người mua. Cơ bản mọi người đều đi dạo một vòng, sau khi nhìn thấy lắc tay, khuyên tai gì đó trên sạp hàng Tô Nhuyễn, dù đắt hơn một chút, nhưng thấy tiện lợi thì họ cũng sẵn lòng mua luôn.

Tô Thanh Thanh cũng đã phát hiện ra điểm này.

Đúng vậy, sạp hàng Triệu Lôi nhìn thấy chính là của Tô Thanh Thanh. Do còn thiếu kinh nghiệm, lại đến muộn nên sạp hàng của họ bị khuất ở một góc.

Hàng hóa của họ vừa không đa dạng, lại vừa ít ỏi. Vì chưa dám chắc liệu có bán được hàng hay không, dì Hoắc không dám bỏ tiền ra sắm máy may, tất cả đều tự tay ba người khâu vá mà thành. Lúc làm thì thấy không ít, nhưng khi bày biện ra sạp thì chỉ vẻn vẹn một đống nhỏ, chưa bằng một nửa gian hàng của Tô Nhuyễn.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 333: Đối thủ cạnh tranh